Page 56 - MuDo67
P. 56


vết thương cho Đại Tá Lưỡng, vì vết thương của ông do tôi băng sơ sài
bằng băng cá nhân. Sau đó Bộ Chỉ Huy nhẹ do Trung Tá Nguyễn Đình
Bảo chỉ huy, phối hợp với Thiết Giáp về tới Đông Hà chỉ có vài ba quân
nhân bị thương nhẹ, kể như hoàn toàn vô sự.
Tưởng cũng nên nói lại về đoàn quân lui binh bằng đường bộ. Khi đoàn
quân Thiết Giáp và Nhảy Dù tùng thiết đoạn chót qua khỏi vùng Tà Bạt,
(Tà Bạt trên lãnh thổ Việt Nam) ngay lúc đó toàn bộ LĐ2ND đang đóng
tại Tà Bạt, TĐ5ND tại căn cứ Alpha (trên lãnh thổ Lào), TĐ11ND tại căn
cứ Bravo (trên lãnh thổ Lào). Có nghĩa là toàn bộ đoàn quân Thiết Giáp
và Nhảy Dù tùng thiết, đã về toàn bộ đến địa phận Việt Nam. Thì toàn bộ
LĐ2ND gồm TĐ5ND, TĐ11ND mới được lệnh rút lui khỏi vùng hành
quân. Tác giả bài viết “buồn” lưu ý sự việc này.
Như vậy mà tác giả đành lòng viết: “Trong chiến trận Lam Sơn 719. Đại
Tá Lê Quang Lưỡng Tư Lệnh Lữ Đoàn 1ND đã lên máy bay bỏ đoàn quân
ND lại cho Đại Tá Kỵ Binh Nguyễn Trong Luật Tư Lệnh Lữ Đoàn 1KB
mang dùm về nước”.(nguyên văn) Là làm sao vậy? Thật đáng bùi ngùi!
Ngay sau khi đọc bài đáng buồn này! Tôi có gọi điện thoại ngày 18 tháng
6 năm 2012 lúc 13:00G California, nói chuyện với Đại Tá Nguyễn Thu
Lương ( Đại Tá Nguyễn thu Lương và gia đình đang cư ngụ tại Montréal,
Canada), Đại Tá Lương năm nay cũng trên dưới 80 tuổi, nhưng ông rất
nhanh nhẹn và sáng suốt. Ông rất bực bội:
-Tại sao họ lại nhẫn tâm viết thêm lần nữa vậy? Mà họ đăng trên báo nào
vậy?
-Thưa niên trưởng họ đăng trên Đặc San của Binh Chủng họ.
-Đã xin lỗi tôi rồi mà còn như vậy đó! Để tôi gọi điện thoại nói chuyện.
-Thôi niên trưởng! Không nên! Lập đi lập lại! Riết rồi thành thật! Để tôi
(buộc phải) viết lên sự thật là đủ, tôi nghĩ nếu tác giả nhận thấy có lỗi, tác
giả bài viết này sẽ tự xám hối thì nghiệp của tác giả mới được giải. Tôi
cũng không bị mắc một chướng nghiệp nào trong vấn đề này, vì tôi đã làm
tròn trách nhiệm của tôi, một người trong cuộc. Tôi đã nói lên sự thực giúp
anh ta, tự giải nghiệp cho mình; tôi nghĩ như vậy là đủ và êm hơn. Thưa
Niên Trưởng, mình đâu cần lỗi phải lúc này, mình chỉ cần nói với thế hệ
sau những điều cần nói, như vậy có nhắm mắt chúng ta cũng yên lòng.
Còn không! Thì kể như nước chảy qua cầu. Nhục lắm nói lên càng buồn
mà thôi niên trưởng ạ.
Chúng ta không nên bực bội với người này, mà nóng nẩy viết làm phiền
lòng người khác, nhất là viết về một trận đánh, chỉ những người tham dự
trận đánh hãy nên viết về trận đánh đó mà thôi. Còn không! Thì nên rất
thận trọng, làm nhục nhau lúc này không có lợi gì, ai làm người đó chịu.
Những người viết sai sự thực đa số là, những người không tham dự trực
tiếp trận đánh. Tôi đã hỏi hai người chứng kiến một vụ đụng xe, hai người
   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61