Page 127 - MuDo65
P. 127
127
Tường-Vi ra lịnh cho tôi trở về Đông-Hà bằng trực thăng, còn pháo đội sẻ
do Thiếu-úy Liêm hướng dẩn, tháp tùng theo đoàn xe BCH/TĐ2PB trở về
bằng đường bộ.
Nơi chiến-trường, bóng dáng tử-thần luôn rình-rập, mạng sống của các
chiến sỉ nhẩy-dù có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào, trong vài giây, nhưng
các anh vẩn chấp nhận.
Nhưng khi rời trận địa, các anh đã chắc gì được an-toàn, con đường ghê
rợn vẫn có thể kết liểu cuộc đời các anh.

AI HIỂU ĐƯỢC ĐỜI LÍNH.
Như tôi đã nói ở đoạn trên, chỉ cần vài tên vc cũng đủ làm cho đoàn xe
gặp trở ngại. Chiều hôm đó, đoàn xe bị quấy rối, tuy không bị thiệt-hại gì
nhưng mãi đến 2 giờ sáng hôm sau B2 mới về đến Đông-Hà.
Sau cuộc hành-quân, đây là lúc nghỉ-ngơi, tu bổ quân trang, quân dụng.
Bốn khẩu pháo của B2 được trả lại cho quân cụ và nhận lảnh 6 khẩu mới (
mục đích có khẩu kính gần như nhau để hạn chế sai biệt sự tản đạn). Các
phái-đoàn văn-nghệ, em gái hậu-
phương ,và Tổng-Thống Nguyễn-Văn-Thiệu đến thăn viếng ủy lạo chiến
binh Nhảy dù.B2 thay nhau đi phép, thăm viếng, mua sắm làm qùa cho
gia-đình, cho người yêu.
Các đơn vị lần lượt lên phi cơ trở về Sàigòn. B2 thấp-thỏm,ngóng trông,
chờ đến phiên mình. Tường-Vi rời TĐ2PB nhận nhiệm vụ mới, Niên
trưởng Bùi-Đức-Lạc ( biệt danh 11) thay- thế ,chỉ-huy TĐ2PB/ND. B2
dưởng quân cả tháng trời. Một hôm tôi nhận lịnh họp tham mưu. 11 cho
biết TĐ2PB/ND sẻ đi Pleiku .
Lệnh hành-quân là điều tuyệt mật, tuy B2 giờ đây chỉ có 2 sỉ-quan, tôi
vẩn không báo cho Th-úy Liêm . Nhìn anh em cứ đi mua sắm làm qùa cho
gia-đình, nhất là mấy chiếc nón bài thơ, rồi cũng sẻ bị hư hại trong cuộc
hành-quân. Tôi đành nói :
- Mua làm gì mấy cái nón này, đâu có đẹp như nón Huế!
- Tại Trung-úy không biết đó. Mấy cái nón này tụi em qúy lắm , nó là
cái mà cô bạn gái của em mơ ước, dặn-dò mãi. Tôi đành im lặng, nghỉ đến
tiền lương của lính chẳng bao nhiêu nay mua về,rồi mai lại vất đi.

GIẢI-TỎA CĂN-CỨ SỐ 6.

Khoảng đầu tháng 4, đến lượt B2 lên phi-cơ. Sau hơn 2 tháng trong
gian-nan hiểm-nguy. Nay trở về với gia-đình, với người thân yêu, ai mà
không hớn-hở vui tươi.
Làm sao các anh em biết được nhiệm-vụ vẩn còn chờ phía trước. Hơn
phân nửa pháo đội lĩnh-kỉnh với chiếc nón bài thơ được gìn-giữ, nâng-niu
   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132