Copyright © 2014 by "GĐMĐVN/HN"  ·  All Rights reserved  ·  E-Mail: nhayduflorida@live.com | dacsanmudo@gmail.com
Suite 101, 1220 West Market Street
Wilmington, Delaware  U.S.A. 19901
Tel: 1-302-123-7777
GIA ĐÌNH MŨ ĐỎ VIỆT NAM HẢI NGOẠI
ĐẶC SAN MŨ ĐỎ
ÑAËC SAN MUÕ ÑOÛ
670 South Federal Blvd
Denver, CO 80219

Tel: (720) 231-8344, Fax: (303) 936-8570
Email: dacsanmudo@gmail.com
  “ Nắng Sàigòn, anh đi mà chợt mát !
      Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông !”
     Hai câu thơ nổi tiếng một thời mang cả vùng nắng ấm của Sàigòn
xưa, thuở mà miền Nam Việt Nam còn được khoác chiếc áo nắng
ngọt ngào chan hòa hương vị tình yêu đầy mầu sắc trong bối cảnh đất
nước ngày đêm hừng hực khói lửa chiến tranh, giữa tiếng bom rơi,
đạn nổ, lửa cháy, máu đổ thây phơi lan rộng khắp nơi hầu như trên
toàn cõi miền Nam nước Việt !! một thời của những chàng trai trong
tuổi đôi mươi đành bỏ trường, bỏ lớp, bỏ đời học sinh để bước vào
đời lính chiến nay đây mai đó nơi những vùng rừng sâu núi thẳm
trùng trùng, điệp điệp để chiến đấu với bao nhiêu gian khổ, hiểm
nguy, trên đôi vai mang nặng trọng trách với Tổ Quốc và toàn dân
chống lại đoàn quân xâm lăng hung hãn từ phương bắc tràn vào quyết
chiếm miền Nam chỉ với mục đích chính của đảng Cộng Sản Việt-
Bút ký của Hy Vũ
  Nam là hiến dâng đất nước Việt Nam cho bọn cộng sản hai nước đàn anh Liên Sô và Trung Quốc như lời tuyên bố của một lãnh tụ cao cấp trong Trung Ương
Đảng Cộng Sản Việt Nam :
            “ ta đánh đấy là đánh cho anh-em Trung Quốc và Liên Sô !...
Một câu nói để muôn đời sau phải ghi nhớ ! nên Sàigòn và cả miền Nam nước Việt đã có môt thời của những mảnh khăn sô trắng toát choàng vội lên mái tóc mượt
mà của những người goá phụ trẻ, những khuôn mặt nhạt nhòa giòng nước mắt khóc chồng trong giờ tử sinh ly biệt, lẫn lộn với những nụ cười e ấp như những nụ hồng
vừa chớm nở dưới nắng mai của những người thiếu nữ trong vòng tay người yêu vừa từ chiến trường xa trở về như ôm cả bầu trời hạnh phúc hiếm hoi nhưng nồng
ấm hơi thở xưa, mà tôi đã từng được bố tôi cho xem, tôi không xem kỹ bản họa đồ đó nhưng cũng nhận biết đó là một đồ án kiến thiết rất quy mô, những con đường
lan toả khắp nơi, những chiếc cầu nổi cong cong chia những tuyến đường thật là đẹp, lúc đó đối với tôi lại chỉ là một bức tranh vẽ một thành phố đẹp, không có một
chút ấn tượng gì, không nghĩ ngợi gì nhiều vì đó không phải là chuyện của tôi, nhưng tôi vẫn ao ước là tôi sẽ được sống trong cái thành phố đẹp được kiến thiết một
ngày không xa để chuẩn bị cho thời hậu chiến mà các tỉnh xung quanh như Củ Chi, Biên Hoà, Long Khánh, Long Thành, Long An sẽ sát nhập vào Sàigòn, trung tâm
Sàigòn sẽ chia theo dọc bờ sông Sàigòn, bên này sông với Dinh Độc Lập sẽ xây dựng thành trung tâm thương mại, tất cả cơ quan hành chánh và các trường đại học
sẽ dời qua bên kia sông là khu vực Thủ Thiêm, kéo dài lên Cát Lái, Thủ Đức. Tỉnh Long Khánh, Biên Hòa sẽ được xây dựng trở thành khu vực kỹ nghệ, bây giờ có
lẽ người ta đang phát triển nó theo mô hình cũ đó nhưng lại rất luộm thuộm, không có trật tự !... dân cư đông lên gấp 5 lần thuở đó, nên công trình xây dựng và giải
tỏa quả thật là rất khó khăn!...  hình như tất cả những đồ án thiết kế được giao cho rất nhiều thành phần khác nhau, mạnh ai nấy làm … mỗi một công trình đều tự
nhiên có.. “ phết phẩy “..! Tôi đứng ngơ ngẩn trên một góc phố nhìn Sàigòn với những đổi thay tất nhiên theo thời gian và vận nước; nơi nào cũng mang một sắc thái
khá đặc biệt. Vì nếu mọi sự tốt đẹp như tất cả hoạt cảnh đang xẩy ra, đang hiện hữu trước mắt tôi thì tại sao người dân trong nước đi biểu tình chống Trung Cộng,
những dân oan biểu tình đòi đất, đòi nhà bị chính quyền địa phương cưỡng chiếm như một bầy… “ăn cướp “…được chỉ đạo và có quy mô rộng lớn khắp cả từ Bắc
chí Nam !?... vì những đền bù thiệt hại không đáp ứng thỏa đáng, không đủ để người dân có thể mua lại được một phần mười nơi họ đang sinh sống !?... người dân
mất nhà, mất ruộng nhưng lại bị đàn áp, bắt bớ, đánh đập một cách dã man đến như vậy ? một điều mà chính quyền cộng sản Việt Nam không thể phủ nhận bởi
những hình ảnh trung thực cảnh công an đàn áp đánh dân đến chết mà vẫn không bị trừng phạt?!... những người dân bị bắt vào đồn công an thì gia đình nạn nhân
yên tâm sẽ được nhận lại … xác chết !!! đều đã được những người trong nước  post lên tất cả những mạng lưới thông tin toàn cầu, không thể gỉa dối ! Tất nhiên là
phải có những uẩn khúc nằm sâu trong đời sống người dân Việt trong nước, những người trẻ tuổi không vô cớ tự buộc mình vào những bản án tù đầy kinh khiếp của
bọn cộng sản ! những người trí thức đã chẳng tự nhiên lại muốn nổi dậy chống đối chính quyền! chấp nhận những bất trắc có thể xẩy ra cướp đi cả chính sinh mạng
của mình, hoặc sự sống của gia đình mình bị phong tỏa!!? … nhưng ngoại cảnh của Sàigòn làm cho những người ngoại quốc đến đây rất dễ bị lầm lẫn, rất dễ tưởng
rằng cuộc sống của người dân Việt Nam trong nước  rất tốt đẹp, ... rất nhiều người cũng đang bị mơ hồ như thế!
         Chúng tôi chọn đi taxi cho an toàn, ngồi trong xe nhìn ngắm quang cảnh người, xe nườm nượp, bụi mờ mờ quyện trong không khí cháy bỏng của tháng năm
đang mùa Hạ! dưới cơn nắng nóng kinh hoàng của thời tiết nhiều thay đổi trên toàn cầu, người người lũ lượt trên những chiếc xe hai bánh dù chạy nhanh hay chạy
chậm, dù trai hay gái, dù đàn ông hay đàn bà, họ đều khoác lên mình một chiếc áo bằng dạ hoặc bằng nỉ dầy, có mũ may liền áo đội trên đầu và còn đội thêm chiếc
mũ bảo hộ, “nhưng không an toàn một chút nào! bởi vì nếu chẳng may ngã xuống thì chiếc mũ bằng mủ nhựa này sẽ bị vỡ ra và những mảnh vỡ rất có thể sẽ ghim
sâu vào vùng sọ não “!!...nhưng vẫn phải “ mua “ nó mà đội, chẳng thà mất một ít tiền đề bà con của anh thợ chích Ba Dê làm giầu trong “kinh doanh Mũ Bảo Hiểm
“ còn hơn là bị bọn “ côn an “ đón đường đập cho vỡ đầu vì cái tội …” không chịu mua mũ bảo hiểm để đội lên đầu !...” coi như đó là dấu hiệu để không bị bọn “
côn an “ chận lại đập cho vỡ đầu nếu không biết thủ tục…  “Đầu Tiên “  mặt mọi người cũng được che chắn với một “ khẩu trang “ may bằng vải, và đôi mắt luôn
luôn ẩn dấu dưới cặp kính đen, trông họ giống như những người “ nhện “ trong phim, những người phụ nữ trẻ mặc váy ngắn hoặc quần vải mỏng thì lại quấn thêm một
lớp vải như chiếc khăn trải bàn, toàn bộ những thứ này tôi được con bé cháu cho biết họ dùng để … “ chống nắng “ ! Cơn nóng giữa mùa hạ kinh người như thế này
khiến người ta chỉ muốn cởi phăng áo quần ra và nhẩy ùm xuống con kênh Nhiêu Lộc đục lờ lờ mà tắm cho mát … vậy mà thiên hạ lại dùng những thứ trang bị cho
mùa đông chống lạnh để chống nóng !.. nhưng tôi chợt nghĩ tới những năm ở vùng Kinh Tế Mới TàNu  dưới cơn nắng cháy bỏng mặt mày, cháy rát cả lưng khi đi
cấy lúa, gặt lúa, cắt lúa, mót lúa, mót củi, mót cá …  tôi cũng đã phải bắt chước dân địa phương trùm khăn, đội nón quấn khăn che mặt mặc áo dài tay để trốn nắng !
nên cũng dễ dàng thông cảm với họ; nhưng nhìn họ tôi vẫn thấy đổ mồ hôi hột! Chẳng hiểu dân Sàigòn nhập tịch Arập từ bao giờ mà thay đổi cách ăn mặc giống như
dân miền Trung Đông quá ! Anh tài xế Taxi khoảng trên ba mươi tuổi, người miền Nam, nói chuyện rất cởi mở, trung thực, lần đầu tiên về nước chúng tôi nghe một
người dân vừa mở miệng là anh chửi toàn bộ đảng cộng sản Việt Nam và bầy công an lớn nhỏ tham nhũng  “ hèn với giặc, ác với dân “ hại dân, bán nước !... lúc
đầu, chúng tôi e ngại bị công an gài bẫy, khi anh than phiền về những tệ nạn tham nhũng của chính quyền cộng sản Việt Nam. Chúng tôi im lặng để cho anh tự nói ra
những điều mà tôi nghĩ rằng người dân trong nước chẳng bao giờ dám nói tới một cách công khai như vậy !... anh nói về cả vấn đề của chiếc tầu Vinasin trong đó có
anh Ba Dê!...  vấn đề Phạm văn Đồng ký công hàm bán nước … chúng tôi ngồi nghe anh nói nhưng không có ý kiến gì, cuối cùng tôi hỏi anh :
- Cậu chửi cả Đảng Cộng sản Việt Nam như thế .. không sợ à ?
- Sợ gì cô ? dân bây giờ hết sợ rồi, chửi thẳng dô mặt tụi nó luôn chứ sợ gì ?
- Phải cẩn thận chứ ! nếu gặp công an gỉa dạng thường dân thì mệt cho cậu đó !..
- Tụi nó có gỉa dạng mấy nhìn cũng ra cô ơi ! cũng như con nhìn cô chú là biết ngay người nước ngoài liền, cho dù cô gỉa dạng cách gì con cũng nhìn ra !... mà
con đã nói là dân bây giờ hết biết sợ rồi !...  
Nhà tôi cười hỏi người thanh niên :
- Bị dồn ép quá nên người dân hết biết sợ rồi hả ?
- Bởi dzậy !... chú coi … một ngày chạy ăn mửa mật muốn hụt hơi, mà còn phải nộp tiền mãi lộ cho bọn nó nữa ! hở ra là nó bắt xe, hở ra là nó phạt … giam
xe một ngày là chết cha con rồi … huống chi nó giam cả tuần, cả tháng !... không chạy tiền lót tay cho nó đến khi lấy được xe về thì chỉ còn cái sườn xe thôi chú ơi
!... chẳng thà mắc nợ mà mình còn phương tiện kiếm ăn, trả nợ từ từ mà vợ con không đói, tiền đóng cho tụi đứng đường này chẳng thua gì tiền đóng thuế thân cho
đảng cộng nữa đó chú … chịu gì nổi chú ơi !...
Những lời nói của người tài xế thật quá bất ngờ, tôi nói để xoa dịu nỗi tức giận của người thanh niên :
- Một ngày rồi cũng qua … nhiều ngày rồi cũng qua … mình cứ chờ xem !.
- Trời đất !... tình trạng này mà cô nói cứ ngồi chờ thời thì chết cha !... hổng ai chịu nổi nữa rồi cô ơi !...
Chúng tôi xuống xe ở Thị Nghè, tìm lại ngôi nhà chúng tôi đã từng thuê để ở sau khi tôi đi Kinh Tế Mới nhà của tôi đã bị chính quyền này “ cướp “ mất với một biên
bản được thành lập bởi một phiên toà … chồm hổm ! và kết luận gọn rằng : vì chị đã đi Kinh Tế Mới và chồng chị là sĩ quan cải tạo nên nhà của chị hiện nay thuộc
diện nhà nước quản lý !!!... thế là mất nhà !!! … cái biên bản của phiên toà này tôi vẫn còn giữ cho đến bây giờ, trong chương trình HO đi tị nạn, chúng tôi còn phải
ký vào một biên bản xác nhận chúng tôi không còn nhà cửa cũng như tài sản hợp lệ gì ở trong nước nữa ! để sau này khỏi trở về kiếm chuyện …”đòi lại tài sản đã bị
cướp trắng “ …. không gặp được người bạn cũ, chúng tôi đến ven kênh Nhiêu Lộc - Thị Nghè … con kênh này … mười năm trước rất là kinh khủng, nước đen
ngòm, mùi hôi xông lên nhức đầu, nay đã được nạo vét và thiết kế lại … “ giống như bản sao của tấm hoạ đồ kiến thiết của chính quyền miền Nam cũ trước năm
1975…”  Tuy chưa được hoàn chỉnh nhưng cũng đã góp phần thay đổi bộ mặt thành phố rất nhiều; chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế nửa sắt, nửa gỗ, loại ghế này ở
bên Mỹ tính cả tiền xuất và nhập cảng, tiền vận chuyển cộng với vốn và lời chì khoảng 100 dollars một cái, báo Tuổi Trẻ đăng tin : Ông Huỳnh Kim Hoàng giám đốc
điều hành công ty TNHH một thành viên “ Quốc Tế “ Kim Hải (?) cho biết vừa lắp đặt xong 200 chiếc ghế sắt mỹ thuật giả gỗ sản xuất trong nước; ven kênh Nhiêu
Lộc - Thị Nghè với tổng vốn đầu tư khoảng … 900.000.000 $... ( chin trăm triệu đồng !?) … ăn lời khủng khiếp luôn ! chúng tôi đón taxi lên Sàigòn, ngưòi tài xế này
tuổi nhỏ hơn, lầm lỳ, ít nói, lại hay đi lạc đường !... nhà tôi cứ phải nhắc và chỉ đường cho cậu ta, cậu thanh niên luôn mồm … dạ …dạ !... tôi hỏi :
- Này cậu ! cậu lái xe bao lâu rồi ?
- dạ ! cháu mới lái ạ …
Trời đất! hèn gì chạy lạc tứ tung! … nghe giọng bắc kỳ 75, tôi hỏi luôn :  
- Cậu ở ngoài bắc vào đây à ?
- Vâng ạ, cháu mới vào nên còn chưa thuộc đường ạ!
Nhà tôi bật cười thành tiếng ;
- Hèn gì mà nó chạy lạc lung tung, đến khổ với mày con ạ !... phải có bản đồ để mà xem đường đi, nước bước, không thì khách lại cho là mày kiếm chuyện
tính thêm tiền của khách đấy !...
Chúng tôi xuống xe ngay đường Tự Do xưa, đi dọc theo những con đường cũ tìm lại những quán kem không còn nữa, Pole North đã trở thành một trung tâm buôn
bán khá lớn bao gồm nhiều gian hàng xung quanh trưng bầy những món hàng cao cấp mà thời nay họ gọi là “ hàng hiệu “ rất được ưa chuộng, những món hàng mà
thứ “ Việt Kiều “ như tôi chẳng bao giờ nghĩ tới chứ đừng nói là dám … đụng tới !...
- Cô mua giùm cô ơi !... thầy mua giùm già này mấy tờ giấy số … thầy ơi !
Một cụ già đi bán vé số, đầu đội chiếc nón lá đã cũ rách quanh vành nón, áo quần lôi thôi bạc thếch cũ bẩn, đôi mắt kèm nhèm khuôn mặt nhăn nheo, móp méo, bàn
tay đang xoè ra những tờ vé số mời vợ chồng tôi mua cho bà.   
- cụ bán bao nhiêu một tờ?
- năm ngàn một tờ, cô mua giùm cho già mấy tờ đi cô ..
- cụ có mấy tờ đây ?
- dạ còn… 20 tờ đây, cô mua giùm hết cho già được về nhà nghỉ sớm đặng mua cơm ăn !
nghe thật đau lòng, con cháu cụ ở đâu mà để cho cụ lang thang một mình trong tuổi già gần đất xa trời như thế này? cầm những tờ vé số cụ đưa cho tôi, những tấm
vé số mà tôi biết chắc một điều người dân bình thường ít khi được trúng thưởng, có chăng là những giải thưởng nho nhỏ làm mầu mè câu mồi cho người dân nghèo tin
tưởng để bỏ tiền ra mua lấy niềm hy vọng mỏng manh, còn những lô trúng độc đắc với những con số hàng trăm triệu thì bọn cán bộ lưu manh ăn trên, ngồi trốc bầy
ra trò xổ số này để gạt tiền người dân và lợi dụng sức lao động của những người già, em nhỏ, đi bán kiếm tiền cho chúng chia chác nhau trong những tấm vé số trúng
thưởng to, hoặc đem làm quà tặng cho các đàn anh cán bự hơn để được nhờ vả thăng quan tiến chức… cụ già hom hem nhìn tôi cầm xấp vé số có vẻ do dự khiến cụ
lo lắng, cụ nói như van nài :
- mua giùm già đi cô … già đi từ sáng sớm chưa bán được hết, tới giờ chưa đủ tiền mua  cơm ăn … cô ơi !...
nghe thật đau thắt cả tim … tôi cầm tay cụ bà, đặt những tờ vé số vào lòng bàn tay gầy nhăn nheo, khô mốc :
- cụ cầm lấy, con đưa cho cụ tiền để mua cơm ăn, vé số này cụ cứ giữ lấy chờ nó xổ rồi xem có trúng không thì cụ đi lãnh, chiều nay cụ về sớm nghỉ cho khoẻ
nhé …
tôi lấy sáu tờ giấy năm chục ngàn đặt vào tay cụ, bà cụ cảm động, giọng nói run run :
- cám ơn cô nhiều … nhưng nghèo như già thì làm sao mà trúng số được ?
- Tại sao lại không ? gặp may thì cụ sẽ trúng món tiền lớn không phải đi bán vé số ngoài đường cực khổ như vậy nữa !
- cám ơn cô, nhưng tiền thì nó chỉ về với nhà giầu chứ đâu tới người nghèo khổ cô ơi !.. cầu trời Phật, ơn trên phù hộ cho cô mạnh khoẻ !
bà cụ vừa nói vừa ôm những tờ tiền nước mắt rưng rưng, bà cụ quay đi bước chân già khập khễnh mỏi mệt … tôi nhìn theo bà cụ đi trong ánh nắng chói chang giữa
lòng thành phố mang họ Hồ khốn khổ, những tấm vé số trên tay bà cụ lại chìa ra mời mọc khách qua đường … nhà tôi nắm tay tôi cùng bước qua bên kia đường vào
quán kem có cái tên xưa nhìn mà ấm cả tâm hồn, kem “ Bạch Đằng “ ! kem Bạch Đằng vẫn còn duy trì và mở thành hai quán ở hai góc đường đối diện nhau, nhà tôi
uống café, tôi ăn kem, ngồi nhìn thiên hạ ngược, xuôi, đến khi đói bụng thì lại dắt nhau lang thang qua Như Lan ăn cơm tấm, ăn phở; tôi mua một gói khoai mì hấp
dừa thơm, ngon, chúng tôi đi bộ về khách sạn nhỏ ở bên quận tư, phía bên kia cầu Calmet, đi bộ khoảng 20 phút là tới chợ Bến Thành nhưng gía cả nhẹ nhàng, chỉ
bằng nửa giá thuê khách sạn gần quanh chợ Bến Thành, quanh khu vực khách sạn chúng tôi thuê có nhiều hàng quán, nhà tôi gặp lại người bạn cũ đang hành nghề
nha sĩ tại trung tâm răng, hàm, mặt, rủ đi chữa răng, thế là ông xã tôi cũng đi chữa răng cho vừa lòng bà bạn làm tôi mất toi hết 2500 dollars, may là có thằng con trai
lớn cho tiền để chữa răng, nhưng về nhà vẫn than ăn không còn ngon nữa ! răng bị cấn, đau!... tôi không biết phải làm sao ? chẳng lẽ lại tiền mất, tật mang ?!.. vì thế
mà cứ phải đi tìm những quán phở, quán hủ tíu, mì, bún có nước, để nhà tôi ăn cho dễ nuốt!... có một quán hủ tíu, mì của người tầu, bán từ trước 30/4/75 nay vẫn còn,
gần nơi chúng tôi ở, mùi vị không thay đổi, vào đây ăn một bát hoành thánh mì sẽ tận hưởng mùi vị của những năm xưa !... rất rẻ … một buổi chiều, vừa ăn xong bát
mì, bước ra khỏi tiệm, chúng tôi gặp ngay hai đứa bé trai xấp xỉ nhau, một đứa bán báo, một đứa bán vé số, cả hai đứa trẻ bám lấy chúng tôi rao hàng :
- Ông mua giùm con báo đi … Công An, Tuổi Trẻ, Thanh Niên nè … ông đọc báo nào ? … báo mới nè ông …
Nhà tôi cầm một tờ báo của nó, nó nhanh nhẹ đưa luôn ba tờ năn nỉ nhà tôi mua luôn cho nó, ông xã tôi nhận cả ba tờ báo trong khi thằng bé bán vé số đứng chìa
những tấm vé số cho tôi, một tay gãi đầu, gãi tai, miệng không ngớt mời mọc :
- Mua giùm con vé số đi bà ơi … còn mấy tờ bà mua giùm con đi bà !... 
- Con có đi học không ?
- dạ … có
- có … thật không ?
thằng bé trả lời có vẻ ngập ngừng, tôi hỏi lại nó đành nói :
- dạ …không !
- tại sao con không đi học ?
- tại nhà nghèo, không có tiền đóng tiền học …
- bà không mua vé số …
Tôi cười nói với nó, thằng bé thất vọng ra mặt, nó ngước nhìn tôi ánh mắt như van lơn, cầu khẩn, nhà tôi đưa 4 tờ 50 ngàn tiền Hồ chia cho hai thằng bé, nhìn sự vui
mừng của hai đứa bé mà cảm thấy sót dạ bồi hồi, chúng lí nhí cám ơn rồi vụt chạy đi … chúng tôi dợm bước đi vài bước …
- bác ơi! Có đánh giầy không con đánh giầy cho bác …
chúng tôi quay lại hơi ngạc nhiên khi thấy một thanh niên vào trạc tuổi 17, 18 da mặt xạm đen, gầy gò ốm yếu, nhưng đôi mắt rất tinh nhanh, tay xách một hộp gỗ
đựng đồ nghề đánh giầy, khuôn mặt thật buồn, người thanh niên lên tiếng :
- bác cho con đánh giầy cho bác, giầy của bác bụi bám bẩn hết rồi
… bác ngồi cho con đánh giầy nhé …
nhà tôi không muốn nhưng cũng thấy tội nghiệp không nỡ từ chối, anh cười hỏi :
- ngồi chỗ nào mà đánh giầy đây ? mà giá bao nhiêu ?
người thanh niên vội chỉ vào trong quán mì mà chúng tôi vừa bước ra :
- bác vào ngồi trong ấy uống nước, con đánh giầy xong sẽ đem vào cho bác …
chẳng biết nghĩ sao nhà tôi cũng bước trở vào, tôi vào theo và gọi nước uống, thằng bé theo sát và chẳng ngần ngại ngồi xuống tụt đôi giầy trong chân của chồng tôi
ra, nó cũng tụt đôi dép của nó ra mang vào trong chân của chồng tôi rồi nó xách đôi giầy bước nhanh ra ngoài … chúng tôi ngồi uống nước mà cám cảnh cuộc đời
của những người mới gặp ngày hôm nay, tất cả như phơi bầy, đánh tan sự mơ hồ trong tâm trí tôi khi cuộc sống của người dân giữa Sàigòn đang mở ra trước mắt !
… bỗng nhà tôi cười bảo :
- không khéo thằng bé ấy nó đổi đôi dép lấy đôi giầy của tôi chạy mất rồi !...
- mất thì mua đôi khác đi tạm, nó nghèo quá làm bậy thôi !
tuy nói vậy tôi cũng bước ra ngoài xem thằng bé có còn đó hay không ? dưới gốc cây bên lề đường, nó đang hì hục chà sát đôi giầy của chồng tôi cho bóng, sót sa
đến uà ập tâm hồn… tôi quay vào, hai mắt đỏ lên, nhà tôi vội hỏi :
- sao thế ?
- nó vẫn còn ngoài kia … đang hì hục đánh đôi giầy cho bóng, tội nghiệp quá, trai thanh niên lớn rồi không đi học thì cũng phải kiếm một việc gì cho ra hồn mà
làm… đâu phải 9 hay 10 tuổi sao lại đi đánh giầy như vậy chứ ?
chồng tôi thở dài, khuôn mặt chìm trong suy tư, thằng bé ôm đôi giầy vào trịnh trọng lấy đôi dép trong chân cũa chồng tôi ra và định mang đôi giầy vào chân cho
chồng tôi, nhưng ông xã tôi cúi xuống tự làm, cậu bé cất tiếng :
- đẹp rồi ạ !... bác cho cháu xin 10 ngàn ạ ……
- mười ngàn à ….
- Vâng ạ … năm ngàn một chiếc ạ … đáng lẽ cháu tính 10 ngàn một chiếc nhưng từ sáng đến giờ cháu chưa mở hàng nên cháu có khuyến mãi cho bác đấy ạ
!...
nhà tôi xoa đầu cậu bé, tôi bật cười vì chuyện khuyến mãi và tính tiền từng chiếc giầy của nó …
- sao cháu lại tính tiền từng chiếc giầy ? phải tính từng đôi chứ, có ai mang giầy một chiếc đâu ?
- dạ .. cháu tính như thế cho dễ bác ạ …
- cậu ờ ngoài bắc à ?
nghe chồng tôi hỏi, nó bật thẳng người dậy đưa tay gãi tai :
- vâng ạ … nhà cháu nghèo, bố cháu đi bộ đội bị thương tật, một mình mẹ cháu bán rau muống với bèo dâu nuôi cả nhà không nổi nên anh em cháu dắt nhau
vào thành phố kiếm việc làm phụ giúp ạ …
- À !... vậy sao không tìm những việc gì khác mà làm, lớn rồi đi đánh giầy như thế không có tương lai !...
- Bác bảo tương lai gì cơ ạ … cháu đã xin vào trong mấy cửa hàng làm những việc lau bàn, rửa bát nhưng chẳng ai mướn cả,  nên đành phải theo mấy thằng
bạn cũng bằng tuổi cháu đi đánh giầy dễ kiếm được tiền hơn …
- Còn có mấy thằng bạn bằng tuổi cháu cũng vào đây đi đánh giầy à ?
- Vâng ạ, có nhiều đứa còn lớn tuổi hơn cháu nửa, chúng nó chia làm nhiều nhóm ở nhiều chỗ khác nhau ạ …
Thiên địa ơi … tôi ngẩn người suy nghĩ … như vậy là có những tốp thanh niên vào lứa tuổi mười tám, đôi mươi, từ miền Bắc xa xôi kéo nhau vào miền Nam kiếm
sống bằng cách này !... lại còn chia nhiều nhóm và chia nhiều khu vực !... rồi sau đó thì sao nữa?!!.. nhà tôi đưa cho thằng bé 200 ngàn, nó cầm tiền đứng nhìn trong
ánh mắt có vẻ ngần ngại, dò hỏi, nhưng tôi bảo nó cứ cầm lấy không cần trả lại, nhà tôi bảo nó đi mua một đôi dép cất vào trong thùng đựng đồ nghề để cho khách
dùng, đừng lấy dép của nó cho khách dùng nữa, có người khó tính họ không thích thì lại mất khách !... trên đường về khách sạn, chúng tôi gặp một vụ cướp cạn táo
bạo ngay bên kia ngã tư, hai người đàn ông chạy xe gắn máy giựt cái túi xách tay của một người đàn bà rồi phóng xe chạy mất!... tiếng la chói lói, người đi đường
dừng lại xem rồi bỏ đi, không ai đuổi theo kẻ cướp giựt cả !... cũng không thấy bóng dáng công an ở đâu !!...  chồng tôi kéo tôi vào phía trong, anh đi bên ngoài như
để bảo vệ … tôi theo bước chân chồng mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời trong vắt, ông mặt trời quắc mắt toé lửa xuống trần gian, đầu óc tôi vẩn vơ suy nghĩ … nhìn như
vậy mà không phải vậy, thành phố mở mang, cư dân đông đúc, những tòa nhà xây dở dang mọc lên như nấm mùa mưa, những gian hàng bán toàn thứ cao cấp
thượng hạng! Chanel, Gouci cũng đã có mặt trên thị trường này, một cái túi xách tay từ 3, tới 7 ngàn dollar cũng vẫn có người mua ?!... tính ra tiền Việt Nam phải là
khoảng 100 triệu tới 200 triệu ! ai có khả năng để mua những thứ hàng xa xỉ này ? ..
          Một buổi chiều với ba tờ báo mới mua, đọc xong thấy ớn lạnh!... trong tờ Tuổi Trẻ, một tựa lớn đập vào mắt : KIẾM ÍT NHẤT 10 TRIỆU USD từ 500 “
khách hàng “ … một cô gái tên Hồng Võ cùng với các đồng phạm đã liên quan tới một hồ sơ cáo trạng của chính phủ Mỹ về vụ buôn bán Visa có dây dưa đến một
cựu viên chức của tòa tổng lãnh sự quán của Mỹ ở thành  Hồ ! chuyển tiền sang Thái Lan tậu chín lô đất và tẩu tán tài sản đi nhiều nơi khác ! tính chất phạm tội đã
vi phạm an ninh quốc gia Hoa Kỳ rất nghiêm trọng vì đã phá vỡ qui định của bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, âm mưu giúp hàng trăm người Việt Nam, phần lớn là những
người không thể xin Visa đã có thể đến và vào được nước Mỹ! những người này sau đó đã làm kết hôn giả, sống quá hạn Visa và sau cùng là …” biến mất “! …
tiếp theo trong mục “ Thời sự Quốc Tế “ của tờ báo Đời Sống và Pháp Luật - tờ báo này là của khách sạn cho mượn có đăng một sự việc rất quan trọng dưới một
tựa đề lớn cảnh báo rằng:
      “ TRUNG QUỐC TRỞ THÀNH KẺ BẮT NẠT XẤU XÍ TRÊN BIỂN ĐÔNG VÀ HOA ĐÔNG “ nhưng đây lại không phải là những lời phát ngôn của các
cơ quan chính quyền cộng sản Việt Nam mà thực tế tờ báo này chỉ đăng lại một vài câu nói của vài người Mỹ. Ông Jerome Cohen thuộc trường đại học New York
nói “ hành động của Trung Quốc cho thấy chính họ đang trở nên  “ xấu xí “ trong mắt cộng đồng quốc tế, hành động như một kẻ “ bắt nạt “ khi không chấp hành
pháp lý theo Công Ước Quốc Tế về Luật Biển mà ngang nhiên chiếm đoạt vùng biển đảo của các nước lân cận “! Và tờ báo Thanh Niên cũng dành riêng một trang
trong mục “Quốc Tế “ với tựa đề mà mới nhìn đã phải giựt mình không những chỉ vì tầm quan trọng của bài báo mà còn là một sự kinh ngạc vì những thông tin rất “
nhậy cảm “ như thế này mà lại được đăng tải trên báo chí trong nước ?...         
       “ CHUỖI THAM VỌNG CỦA TRUNG QUỐC TRÊN BIỂN ĐÔNG “ !...   
bài báo này cũng chỉ đăng lại lời của những “ chuyên gia “ nước ngoài, :
                < Luật ở …“ ao nhà “ sẽ dần dà trở thành luật chung nếu các bên liên quan không có cơ chế phản đối hữu hiệu >!...
Đó là lời của Tiến Sĩ James Holmes thuộc trường chiến tranh Hải Quân Mỹ ! một bài chỉ trích Trung Cộng lấn chiếm biển đảo không chỉ của riêng Việt Nam mà lôi
kéo theo những nước quanh vùng đang bị đường lưỡi bò của Trung Cộng xâm phạm lãnh hải, và ra lịnh cho các nước quanh vùng biển Hoàng Sa của Việt Nam
không được đánh bắt cá trong thời hạn từ giữa tháng 5 đến ngày 1 tháng 8/2013, áp đặt cho khu vực từ vĩ tuyến 12 kéo lên đến ranh giới biển giữa tỉnh Quảng Đông
và Phúc Kiến của Trung Cộng, trong khi đội tầu cá của TQ đi thẳng xuống sát mí bản đồ đường lưỡi bò và đánh bắt cá trong vùng biển Tây nam Trường Sa với toạ
độ hiện nay là 6,01 độ vĩ bắc 108,48 độ kinh đông. Trung cộng rõ ràng ngang nhiên đuổi tầu cá của các nước trong vùng và đồng thời ngăn cấm các nước đó vào
đánh bắt cá ở phía bắc !.. tờ báo này còn viết : Giáo Sư Cark Thayer ( học viện Quốc Phòng Úc ) nói :
             “ Trung Quốc đã tự huỷ diệt bằng chiến dịch như trên là do ngư dân nước này đã tận diệt hết nguồn thủy sản tại tỉnh Hải Nam, và tự huỷ diệt lợi ích cốt lõi
của mình về lâu dài,“ !
Tiến sĩ  Sam Beteman ( trường nghiên cứu quốc tế S.Rajaratnam, đại học công nghệ Nanyang-Singappore ) nói :
          “ Hợp tác cùng quản lý nguồn thủy sản là nghĩa vụ của các bên cùng ký Công Ước LHQ về luật Biển (UNCLOS) lẫn tuyên bố của các bên về ứng xử trên
biển Đông (DOC) thiếu một cơ chế như vậy sẽ dễ dẫn đến THẢM KỊCH CỦA TÀI NGUYÊN CHUNG và các bên liên quan đều mất trắng “…
         Chuyện đàm phán để cùng hợp tác thật khó mà thực hiện khi Trung Cộng đang dương oai doạ nạt tất cả các nước quanh vùng biển Đông và Hoa Đông, và lên
mặt cảnh cáo Hoa Kỳ không nên “ xía mũi “ vào chuyện Biển Đông !!... một mặt ban lệnh cấm các nước trong vùng không được đánh bắt cá, một mặt tiến hành tập
trận chiếm tầu và tấn công của Hạm Đội Nam Hải ở gần quần đảo Trường Sa, đồng thời một số tầu thuộc Hạm Đội Đông Hải cũng tiến xuống biển Đông để tập
trận và tuần tra chung!... cuộc tập trận diễn ra ngày 12/5/2013 nhưng mãi đến đầu tháng sáu mới cho công bố ?!...  thật ra hành động của Hạm đội hỗn hợp này chỉ
là “ xua quân đi ăn cướp “ !... việc tầu chiến triển khai đồng thời với chuyến đánh bắt cá trái phép của 32 tầu cá Trung Cộng tại quần đảo Trường Sa không đơn
thuần chỉ là việc đi đánh bắt cá và đi bảo vệ cho nhau !!!...Thái Lan cũng là một nước nằm trong khu vực rất … “ nhậy cảm “ nên cũng không thể “ không làm gì “
vì sợ sẽ bị ảnh hưởng về chính trị lẫn kinh tế!...  trong khi báo chi Trung Cộng kích động Đài Loan bắn tầu và máy bay của Việt Nam với tựa đề “ Hai bờ chia nhau
trị Philippin và Việt Nam mới có hiệu quả !... “ (báo mạng China.com.cn) bài xã luận mang giọng điệu cực kỳ kích động xúi Đài Loan không cần cảnh báo mà lập tức
bắn cháy chiến đấu cơ, tầu chiến của Việt Nam nếu đi vào vùng biển Ba Đình, đảo lớn nhất thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam đang bị Đài Loan chiếm
đóng! một bài báo có giọng điệu cực kỳ khiêu khích bất chấp luật pháp quốc tế, mục đích để lôi kéo Đài Loan về phe với Bắc Kinh trong vụ tranh chấp chủ quyền tại
biển Đông! tờ Hoàn CầuThời Báo trong ngày 16 tháng 5 cũng đăng bài xã luận kêu gọi Đài Loan cùng Đại Lục liên kết để đạt chiến thắng toàn diện và bảo vệ chủ
quyền trên biển Đông cho nhân dân Trung Hoa nói chung !... ngay lập tức Đài Loan tiến hành tập trận tại vùng biển phía Nam đảo Batan của Philippin, tình hình căng
thẳng nổ ra sau vụ lực lượng tuần duyên Philippin bắn chết một ngư dân của Đài Loan vào ngày 9 tháng 5/2013… sự bất đồng căng thẳng giữa Philippin và Đài Loan
đều làm cho Hoa Kỳ lo âu vì cả hai đều là đồng minh quan trọng của Hoa Kỳ ở biển Đông!... Đài loan chỉ bị bắn chết một ngư dân mà đã nổi giận đến không thèm
tiếp đại diện chính phủ Philippin sang xin lỗi, còn giàn trận dằn mặt nhau, trong khi Việt Nam biết bao nhiêu lần, bao nhiêu ngư dân bị đánh, bị giết, bị bắt cóc đòi tiền
chuộc mạng, bao nhiêu tầu đánh cá của ngư dân bị quân Tầu Khựa đâm thủng, bắn cháy tầu, chìm tầu, cướp cá của ngư dân! Ngư dân đã nghèo xác sơ, ở nhà thì bị
“ người quen “ trấn lột, ra khơi kiếm ăn lại bị “người lạ, tầu lạ “ hành hạ đủ kiểu !!! dân chịu gì nổi ?!!... nói nào ngay … có vụ một tầu mang số hiệu 264 của TQ đâm
vào tầu cá Việt Nam mang số hiệu QNg90917TS của tỉnh Quảng Ngãi đang hoạt động bình thường tại khu vực nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế thềm
lục địa của Việt Nam đã bị các tầu TQ ngăn cản và tông vào gây hỏng mạn tầu, đe doạ tính mạng ngư dân. Đại diện Bộ Ngoại Giao đã gặp đại diện Đại sứ quán
TQ. tại Hà Nội trao công hàm phản đối hành động nói trên vi phạm nghiêm trọng chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam ở Biển Đông, đe dọa
tính mạng và gây thiệt hại tài sản của ngư dân Việt Nam …  nhưng ngày 28/5/2013, phát ngôn nhân Bộ Ngoại Giao TQ. Hồng Lỗi ngang nhiên bác bỏ vụ tầu của
nước này đâm vào tầu cá VN, Hồng Lỗi còn hung hăng, lớn tiếng đòi Việt Nam “ tăng cường giáo dục và quản lý “ ngư dân !!... cho người ta thấy rõ Việt Nam hiện
nay chỉ là con cá nằm trên thớt của Trung Cộng và cho cả thế giới thấy biển Đông là hoàn toàn của họ(TQ). những điều này cũng đã làm ê ẩm mặt mày một vài
nhân  “ vật “ … làm trăn trở một vài nhân “vật” trong chính quyền cộng đảng, nhưng đã “về hưu “ … mới dám có ý kiến rằng thì là … < phải có chính sách hỗ trợ
ngư dân ra khơi, phải có các lực lượng bảo vệ để ngư dân tự tin bám biển ..v..v!... > vậy thì thử hỏi ngư dân phải đóng bao nhiêu phần trăm cho công tác bảo vệ này?
ông PGS.TS Nguyễn Chu Hồi có ý kiến rằng : Ngư dân phải là một lực lượng trên biển, thậm chí phải có tổ đội, tập đoàn cùng ra khơi ! trong khi Thứ Trưởng Bộ
Quốc Phòng Nguyễn Chí Vịnh tuyên bố trong buổi họp cuối cùng của Shangri-La về tăng cường hợp tác Quốc phòng Châu Á Thái Bình Dương rằng hành xử vô
nhân đạo với ngư dân là không thể chấp nhận được ! … và phải tự bảo vệ được mình chứ không thể trông chờ vào hợp tác đa phương hay thiện chí giúp đỡ của một
quốc gia  nào mà phải dựa vào chính mình !!... hoan hô tinh thần tự cường của ông Thứ Trưởng Bộ Quốc Phòng Nguyễn Chí Vịnh! Nhưng lời nói và sự việc phải đi
đôi với nhau, chứ không thể nói suông với mục đích che dấu không để cho ngoại quốc thấy sự xoa dịu những cơn cuồng nộ của người dân đang như những ngọn sóng
ngầm rất nguy hiểm đối với đảng Cộng Sản Việt Nam đang để cho bọn Tầu Khựa hung hăng  bắt nạt người dân Việt Nam như bọn chúng đã từng quen thói bắt nạt
đảng cộng sản Việt Nam !... và đồng thời trong nước thì Đảng Cộng Sản đang ra sức bóp chết những sự nổi dậy đòi nhân quyền, tự do, đòi đất đòi nhà, đòi ruộng
vườn đang có hoa mầu bị chính quyền địa phương cướp trắng trợn bằng bạo lực, những cuộc biểu tình của người dân trong nước chống Trung Cộng cướp Hoàng Sa,
Trường Sa của Việt Nam đều bị chính quyền trung ương đảng huy động hàng ngàn công an và côn đồ truy bắt, những người bị bắt không bị đánh chết trong đồn
công an thì cũng bị ở tù dài hạn hàng chục năm !... hoặc mang thương tích trầm trọng !!!...
     Sau phần tin quan trọng đó là một tin cũng chấn động não bộ toàn dân :
BÔXIT XUẤT XƯỞNG, CẦU ĐƯỜNG ‘’ RÙNG MÌNH ‘’ !!! ….
Khi lô hàng Alumin đầu tiên rời nhà máy Bôxít Tân Rai tập trung tại cảng Gò Dầu để xuất ra nước ngoài thì cũng là lúc  “ cung đường Bôxit “ oằn mình chịu trận với
những chiếc xe quá tải từ 6 đến 19 tấn !!...có xe chở đến 32 tấn, chưa kể trọng lượng xe !... những chiếc cầu rất yếu, nhất là cầu La Ngà, huyện Định Quán, có
những đoạn đường đang sửa chữa chưa xong thì từng đoàn xe vẫn chạy ầm ầm, mỗi một đoàn xe là 4 hoặc 5 chiếc, nối đuôi chạy trên đường với tốc độ cao, không
nhường đường và chỉ cách nhau 5 tới 7 phút !... Đây mới chỉ là những lô hàng Alumin đầu tiên xuất xưởng từ nhà máy Bôxít Tân Rai, người dân đã bàng hoàng
khiếp sợ đến như vậy !... tình trạng kéo dài hàng chục năm sau chẳng biết những gì sẽ xẩy ra ? và sức chịu đựng của người dân còn được bao lâu ? tiếp đến là một
tin đáng buồn cho nông dân Việt Nam:
     LÚA MỌC MẦM, THƯƠNG LÁI BẶT  TĂM …!!!
Vụ lúa Hè-Thu ở các tỉnh Đồng Tháp, Tiền Giang đã chín rục nhưng không có người mua!... ngày 2/6/2013 giá lúa tươi được thương lái đưa ra chỉ có 3.500 $/ ký.
tức dưới giá thành sản xuất gần 1000$/ký. Ông Nguyễn văn Đôn - giám đốc công ty TNHH Việt Hưng ( Tiền Giang ) cho biết sở dĩ không có người mua là do các
doanh nghiệp xuất khẩu hạn chế, thậm chí không mua lúa, riêng Cty Việt Hưng đã giảm tới 90% sản lượng mua vào hàng ngày ! tất cả đều do các doanh nghiệp xuất
khẩu của nhà nước án binh bất động lý do giá cả trên thị trường quốc tế lúc trước là 430USD/tấn nay hạ xuống còn 380 USD/tấn trong khi chính phủ không kịp thời
đưa ra  chính sách “ mua tạm trữ “ để cứu nông dân !!!?... thương lái chấp nhận mất tiền đặt cọc với nông dân chứ không đến mua lúa làm cho người nông dân phải
đợi cho đến khi lúa chin rục ngoài đồng bị mưa dông quật ngã nằm bẹp dưới nước nên lúa mọc mầm, một chủ ruộng ở xã Phú Điền than thở ..” lúa thóc thế này chỉ
còn đem cho vịt ăn chứ ai mua mà bán ?!...”  sau chuyện lúa là chuyện :
    CÁ CHẾT HÀNG LOẠT TRÊN KÊNH !
Tại tuyến kênh ấp Sáu Biển, xã Nam Thái, H. An Biên( Kiên Giang ) đã xẩy ra hàng loạt cá chết trên tuyến kênh dài hơn 2km, tôm cá tự nhiên chết nổi lình phình
trên mặt nước ! nhiều người dân ra bờ kênh vớt những con cá vừa chết ngộp, có người với được cả trăm ký cá các loại! một thiệt hại lớn khiến cho người dân nơi
đây lo lắng. Và tờ Thanh Niên với một tin đăng trên trang nhất :
    “BẤT LỰC CHỐNG HÀNG GIAN, HÀNG GIẢ ‘’ !!!
Do việc bảo vệ sở hữu trí tuệ như muối bỏ biển,nên các công ty sản xuất hàng bán ra thị trường gặp nhiều thiệt hại trên mức ước định mà không làm gì được, do thủ
tục hành chính mất nhiều thì giờ, nếu kiện ra toà thì phải chờ từ 6 tháng tới một năm sẽ tốn rất nhiều thời gian và chi phí !!... Ông Ngô Đức Hòa, chủ tịch
HĐQT/CTy CP may quốc tế Thắng Lợi cho biết hiện ở Tp/HCM có ít nhất 10 cửa hàng bán sản phẩm nhái thương hiệu Thắng Lợi với giá bán chỉ bằng một nửa giá
bán của CTy. một Cty vàng bạc quận Phú Nhuận cũng gặp trường hợp tương tự, tất cả các Cty đều cho rằng hàng càng bị nhái nhiều  thì hàng thật sẽ bị khách hàng
tẩy chay!... Cty may Việt Tiến đã tâm sự như vậy và họ rất mong các cơ quan nhà nước phối hợp công tác kiểm soát chặt chẽ với nhau hơn để giúp hỗ trợ doanh
nghiệp nhiều hơn thì sẽ giảm bớt được các tệ nạn này và giúp các doanh nghiệp được tồn tại !... tin … giật gân trên cả ba tờ báo !
SỐNG CHUNG VỚI  ‘’ BOM  XĂNG ‘’
vụ hoả hoạn dữ dội tại trạm xăng dầu quân đội số 9 ở 2B phố Trần Hưng Đạo, Hà Nội chiều ngày 3/6/2013 đã khiến người dân Hà Nội giựt mình hoảng hồn, khi
nhận ra họ đang sống chung với những quả  “ Bom Xăng “ có thể phát nổ bất cứ lúc nào !!!... hàng loạt trạm bán xăng ở Hà Nội phần lớn đều nằm sát cạnh tường
nhà của khu dân cư mà phía trước có những trụ cột điện với những mớ giây điện loằng ngoằng, hoặc sát cạnh trạm xăng là công ty sản xuất thép, hoặc là của hàng
hàn xì, đỏ lửa cả ngày! hoặc là quán nước vỉa hè, khách ngồi thản hiên hút thuốc và vứt tàn thuốc ngay cạnh vòi bơm xăng ! Hà Nội có gần 500 cây xăng, nhưng
hơn phân nửa đã vi phạm một số quy định về xây dựng cây xăng?!... Tp/HCM cũng chẳng hơn gì và hiện có hơn 490 trạm xăng dầu trong số đó có rất nhiều trạm
xăng nằm gần khu dân cư, gần trường mầm non, gần khu nhà cao tầng, nằm dưới đường giây điện .v..v… cả thành phố Hà Nội chỉ có … 50 bộ quần áo chữa cháy
cho gần 500 lính chữa lửa!!?... thiếu Tướng Nguyễn Đức Nghi xác nhận sự lạc hậu của nước mình, và thú nhận rằng cũng xin được một ít xe chữa cháy …thải loại
( loại phế thải ) của Nhật Bản vẫn còn tốt đem về để dùng ! và tiếp theo đây là sự sống của những người dân nghèo khốn khổ đang sống trong một thể chế Xã Hội
Chủ Nghĩa Cộng Sản … Một chế độ “ Bần cùng hóa nhân dân !...
             PHẢI ĐEM CON ĐI GỬI VÌ …. KHÔNG CÓ ĐIỆN !
         Chỉ cách nhau một con song rộng 500 m, CùLao Phó Ba, ấp Mỹ Thạch, một cù lao nghèo khó, âm u trong bong đêm tăm tối nằm đối diện với chợ Long
Xuyên, cơ quan Tỉnh Ủy, và nhiều sỡ ngành của tỉnh An Giang, giầu có, rực rỡ ánh đèn mầu khi màn đêm buông xuống!... cù lao Phó Ba có 324 hộ gồm 1800 nhân
khẩu, người dân mấy đời sống trong nghề chài lưới, chèo đò, buôn bán vặt vãnh sống qua ngày, có những gia đình ba đời chưa biết chữ! cuộc sống của họ âm thầm
như bong đêm không đèn điện, những đứa trẻ được gửi nhà bà con ở Long Xuyên cho đi học, chúng không muốn về nhà vì sợ cảnh âm u, tối tăm, đầy muỗi mòng,
nơi đây cũng chẳng có nguồn nước sạch, bao nhiêu rác tuôn xuống sông, rồi lại múc nước sông đó lên để xử dụng, nấu nướng !... sống lâu đời ở đây nhưng không
ai xin được giấu cấp chứng nhận quyền xử dụng đất, dân đã nghèo, càng nghèo thêm !...
              VÌ ĐEM SỔ TRỢ CẤP ĐI THẾ CHẤP , RỒI MẮC KẸT Ở “ TIỆM CẦM ĐỒ ‘’
Hàng trăm gia đình rơi vào cảnh khốn cùng, hơn 500 gia đình chính sách tại tỉnh Hậu Giang đã mang sổ lĩnh tiền trợ cấp hàng tháng thế chấp vào tiệm cầm đồ với
lãi xuất từ 4 đến 20%/tháng, khi gặp những lúc khó khăn, bịnh tật, để lấy tiền xoay sở những lúc túng cùng, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con khiến các gia đình này không có
cách gì để lấy lại sổ vì quá nghèo!.. người thương binh bộ đội Ngô văn Giỏi phải ngồi phơi lục bình đan giỏ bán để kiếm sống vì sổ trợ cấp đang “ tạm trú “  trong
tiệm cầm đồ, chỉ một tỉnh Hậu Giang mà có đến hơn 500 gia đình thuộc diện chính sách ưu tiên mà phải rơi vào tình trạng khốn khó như vậy! tính đến cả nước thì
có bao nhiêu thành phần ưu tiên như thế và bao nhiêu thành phần khác không được ưu tiên để thấy ra một điều cuộc sống của người dân bình thường hoặc được ưu
đãi vẫn khốn khổ, lam lũ, không đủ ăn, không đủ mặc như vậy thì thử hỏi những người thương binh của Việt Nam Cộng Hòa chúng ta không nhận được một sự giúp
đỡ nào của chính quyền cộng sản trong nước mà ngược lại còn nhận những sự trù dập, không tình người mà vẫn phải lê lết cuộc sống thân tàn phế trong lứa tuổi
thanh xuân!...mãi cho đến bây giờ, tóc đã bạc, tuổi đã cao, cuộc sống của họ chỉ còn trông chờ vào tấm lòng tưởng nhớ tới họ của những người phương xa … xin
đừng quên nhau!... 
          Những tin tức trên ba tờ báo lớn của Việt Nam đã khiến cả hai vợ chồng tôi không tránh khỏi bâng khuâng! Sáng sớm hôm sau nhà tôi đi mua vé xe lửa ra
Hà Nội thăm họ hàng, với tấm vé “ giường mềm “ nghĩa là ../ giường nệm “  mỗi toa giường mềm thì có 2 giường đôi, bốn người chung một toa, từ  SàiGòn ra tới
Hà Nội, suốt cả ngày và cả ban đêm chúng tôi lại được nghe rất nhiều điều và chứng kiến nhiều hoạt cảnh thực tế của người dân, ban đêm nhắm mắt định thần vẫn
văng vẳng bên tai những lời đối thoại qua cell phone, những chuyện bán mua, trao đổi hàng hoá, thề thốt không gian lận, không tráo hàng của những người phụ nữ
trẻ cùng toa!... có lẽ họ buôn hàng chuyến từ Sàigòn ra Hànội, mà chắc chắn là hàng lậu!!!...  tiếng động cơ xe lửa chạy xình xịch, tiếng bánh xe sắt nghiến trên
đường ray, thỉnh thoảng cả toa tầu lắc lư như lên đồng … quả thật không thể nào ngủ được!... hơn 30 tiếng đồng hồ, tầu đến ga hàng Cỏ!... cậu em tôi ra đón tận
toa xách valy và đón xe đưa về nhà cậu!... ở mấy ngày với em thăm vài người bà con bên gia đình chồng rồi về quê thăm bà con giòng họ, xong chúng tôi lại trở
vào Nha Trang cũng bằng xe lửa vì nhà tôi muốn đi thăm một người lính cũ của anh, anh em gặp nhau mừng tủi rơi nước mắt, ngoài bờ biển, dân Liên Sô nhiều hơn
khách du lịch, họ có khu vực riêng biệt để sinh hoạt nơi đây, ngày hôm sau chúng tôi lại lên xe lửa về Sàigon … khi tầu bắt đầu vào ga thì người thanh niên trẻ ở
chung toa xin chúng tôi tấm vé tầu cho một người bạn không có vé !!?.. qua những câu chuyện họ nói với nhau thì họ là những công nhân viên nhà nước, sao lên tầu
mà lại không mua vé ? và làm sao mà qua được trạm soát vé để lên tầu ?... bây giờ xuống tầu, muốn ra khỏi cổng thì cũng phải qua trạm soát vé! phải trình cho họ
cái vé của mình thì mới được ra ngoài … nếu chẳng may làm mất vé, hoặc không biết mà vứt mất vé đi vì tưởng họ chỉ soát vé một lần khi lên tầu thôi thì sẽ lôi thôi
to !!!... tôi nói với anh :
- Đưa cho cậu thì cũng được, nhưng ngoài kia họ còn xét vé nữa thì làm sao ?
- dạ không sao đâu bác!... con theo bác ra ngoài rồi bác cho con xin …
- ồ !.. thế thì đi …
Sau khi ra tới bên ngoài, tôi đưa cho anh ta cả hai tấm vé của vợ chồng tôi, anh chàng cám ơn và cảm động lắm :
- Cám ơn bác … tụi con cần vé này để về thanh toán với công ty !...
Tôi khẽ gật đầu và quay đi trong khi anh ta vẫn còn đứng tần ngần cầm hai tấm vé nhìn theo !... thì ra là vậy ! những người thanh niên trẻ mặc dù là công nhân viên
chức của nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam cũng đã biết bằng mọi cách phải chắt chiu từng đồng bạc trong cuộc sống trôi nổi, phức tạp và không
công bằng này mà không ngần ngại hỏi xin từng tấm vé xe lửa đã xử dụng của những người không quen biết, thật can đảm và đáng quý biết bao, trở về khách sạn
cũ bên quận Tư thì đã gần 6 giờ sang, nghỉ ngơi đến trưa, chúng tôi mua cơm của khách sạn cho bữa trưa, sau đó người bán cơm chỉ cho chúng tôi dung phương
tiện xe Bus theo tuyến đường rất rẻ và an toàn, chúng tôi về quận 12 thăm một người bạn của chồng tôi, đi xe taxi vừa đi vừa về mất hơn 30 dollars, đi xe Bus hai
vợ chồng chỉ mất có 10.000 đồng tiền Hồ !... ( khoảng 5 cent ) lượt về xe đông chúng tôi phải đứng, bỗng dưng có một cô bé tuổi độ mười tám, đôi mươi đứng lên
nhường chỗ cho tôi :
- Bác ngồi đi cho khỏi té, con đứng được rồi !...
- Cám ơn con nhé !...
- dạ không có chi đâu bác !..
cô bé mau mắn bước ra chỗ khác trong khi tôi ngồi xuống chiếc ghê, xe đi vài trạm, kẻ bước xuống, người bước lên, khách cũng vãn nhiều … một cậu thanh niên
lại nhường ghế cho một cô gái !... thật là hay, văn minh và lịch sự vẫn còn tồn tại trong miền Nam nước Việt !... nhưng ngoài Hà Nội thì quả thật là … không thể
tìm thấy !... có đâu mà tìm ?!... đến nhà người bạn, tôi mang bánh kẹo cho thằng cháu ngoại của vợ chồng bạn, thằng bé chạy đi một hồi kéo về đầy một nhà hơn
chục đứa trẻ con, mẹ thằng bé nói những đứa trẻ này bố mẹ chúng nó bận đi kiếm cơm,làm những nghề như nhặt vải vụn ở các xí nghiệp may, nhặt ve-chai, bao
nylon, hoặc làm công nhân bốc vác,  nhà không có ai trông nom nên chúng lang thang ngoài đường, hoặc ở nhà một mình, rất tội nghiệp, vì là hàng xóm nên mẹ
thằng bé coi chừng giùm, cô này có quán café vỉa hè ngay trước cửa nhà nên buổi chiều tụ họp  bọn nhỏ lại học chung với nhau, thằng bé có gì cũng chia sẻ cho lũ
nhỏ, có kẹo ăn đứa nào cũng vui mừng tíu tít, tôi hỏi chúng nó thích ăn gì nhất! thằng bé nói :
- con thích ăn gà rán, hay là Pi-dà nhất !... nghe nói mà con chưa được ăn !
- ở đâu có ?
Mẹ thằng bé chỉ chỗ bán KFC và PiZZa, tôi đề nghị cho tất cả lũ nhỏ đi ăn, tất cả chất lên một xe Taxi bẩy chỗ, đến tiệm ăn, mỗi đứa một phần Pizza, một chén
soup nhỏ, môt dĩa nhỏ gà rán, và một ly nước ngọt! đứa nào cũng no cành, vậy mà chúng cũng ngốn them một ly kem nữa !... nhìn mấy đứa bé ăn mà thấy thương
… vợ chồng tôi cũng được một ngày vui … sáng hôm sau chuẩn bị gặp những người cố cựu của TĐ/2/ND thuộc ĐĐ/21 năm xưa, tập họp chị có mười một người,
mỗi người một cảnh đời nhưng cũng không đến nỗi vất vả lắm!... sau đó chúng tôi chuẩn bị cho một chuyến đi South Korea, lo đám cưới cho con trai trưởng !
          chuyến bay từ Sàigon quá cảnh Bắc Kinh ( Pek-Beijing ), suốt hai tiếng đồng hồ ngồi trong phòng chờ, ngoài trời mờ mờ như khói màu vàng đục, nhìn thấy
mà phát sợ! người nào cũng bịt mặt chỉ chừa hai con mắt cho thấy không khí nơi đây ô nhiễm nặng nề !... máy bay đáp xuống phi trường Incheon, Seoul, con trai
và dâu tương lai đã đúng đón sẵn, sợ bố mẹ đi lạc!
- Bố mẹ ở bên Việt Nam đi chơi có vui không ?
- Cũng vui, nhưng không đi đâu nhiều vì Bố phải đi chữa răng nên tốn nhiều thời gian quá, chỉ là thăm được nhiều người thân con ạ, nhưng thế cũng vui rồi !
- Sao bố mẹ ra Hà Nội mà không đi chơi những nơi khác ?
- Cũng có về quê, cả quê nội lẫn quê ngoại, thăm từ đường, mồ mả ông bà … thế đủ rồi ! Bố mẹ về Việt Nam làm TaBaLô!... hà hà … giống như bọn tây
nó về làm Tây BaLô… vì nó không có tiền nhiều như các đại gia thì mình cũng làm như vậy đâu có sao !...
Con dâu tôi người Đại Hàn, không biết bố mẹ nói gì nên con trai tôi phải dịch ra tiếng anh cho nó nghe, thế là cả nhà phải dùng tiếng anh để đàm thoại nhưng cũng
không khó khăn gì… con trai tôi cười nói :
- Hôm nay bố mẹ qua đây sẽ làm đại gia, không làm Tây BaLô nữa nhé !
- Là sao ?... con đừng có vẽ chuyện tốn tiền nhé …
- Không có gì … chỉ là ngày cưới của chúng con nên bố mẹ chịu khó làm đại gia vậy …
          Được ở một khách sạn sang trọng gần bờ biển, buổi chiều ngắm mặt trời lặn thật là đẹp, thành phố sạch sẽ, con người lịch sự, đâm ra mình cũng phải đi
đứng cẩn thận, hơn nữa có lẽ đây là một đám cưới độc đáo - chú rể Việt Nam, cô dâu Hàn Quốc, chứ không phải cô dâu Việt lấy chồng Hàn ! … tôi cũng hơi băn
khoăn không biết cách đối xử với nhau như thế nào?... ngày xưa …dưới thời của Việt Nam Cộng Hòa, trước 1975, người Đại Hàn qua Việt Nam làm việc, chúng
tôi thường làm chung một công ty của Hoa Kỳ, rất bình đảng, những người Phillipin, Đại Hàn còn có phần nể nang chúng tôi, nhưng bây giờ các nước lân cận coi
thường dân Việt Nam, nếu không muốn nói là người Việt Nam ngày nay bị khinh bỉ đến tận cùng !!... một nỗi nhục mà nhiều người ở Hải Ngoại đi du lịch không
còn dám nhận mình là người Việt nữa !... khi mà những vấn đề phức tạp cứ liên tục xẩy ra trên thế giới liên quan đến những vụ dân Việt Nam ra nước ngoài đã đi
ăn cắp trong các siêu thị để bị tóm cổ một cách nhục nhã còn mang cả lá cờ đỏ sao vàng  trên người để khoe ra cái văn hóa trộm cướp của Chính Quyền Cộng
Sản Việt Nam để cho dân đói khổ đến nỗi mang Nhục Quốc Thể như vậy, người dân không có tội!.. tội ở trên đầu các quan lộng quyền tham nhũng, cướp của dân,
bóc lột sự sống của dân, ngay chính bản thân của các quan ra nước ngoài củng đi ăn cắp, về trong nước thì ăn cướp của dân !... “Thượng bất chánh, Hạ tất loạn “
dân không ăn cướp của nhau, chỉ ra ngoài ăn cắp của thiên hạ !.. đó cũng chỉ là học đúng theo đừơng lối cách mạng !... “Trồng người trăm năm “ … nguồn trồng
người trăm năm này đang lớn mạnh trong Đảng Cộng Sản Việt Nam, không phải chỉ có … “ một bộ phận không nhỏ đang phát triển theo chiều hướng xấu “ như
Nguyễn Phú Trọng nói đâu!...                
           Sau ba ngày đi chơi ở Seoul, thăm các thắng cảnh và những công trình xây dựng nơi đây, tôi liên tưởng tới đất nước mình hiện tại, buồn và tiếc vô cùng cho
đất nước của tôi !!!. nếu miền Nam không bị bán đứng, thì bây giờ cũng chẳng thua kém ai, Hàn Quốc làm sao dám qua mặt !? …  Các con tôi đưa vợ chồng tôi
về Busan bằng xe lửa tốc hành, và ngụ tại khách sạn Aqua Palace ngay bờ biển, gia đình bên sui gia cũng ở gần đây, ông bà sui đón chúng tôi tại ga xe lửa và đưa
về khách sạn, họ rất chân tình và vui vẻ, mặc dù bất đồng ngôn ngữ nhưng có con dâu tương lai làm thông dịch nên chuyện gì cũng qua một cách vui vẻ, chúng tôi
được đi thăm các thắng cảnh chùa nổi tiếng rất đẹp và rất hùng vĩ, mấy ngày sau là đám cưới của các con tôi được tổ chức ở một nhà hàng tại thành phố biển này,
họ đến rất đông, gần 500 người , chúng tôi phải đứng chào quan khách ở tầng trên để họ chụp hình và chào hỏi nhau, thiên hạ đứng vòng trong, vòng ngoài ngắm
nhìn chúng tôi và trầm trồ chiếc aó dài tôi mặc trên người, con trai tôi rất hãnh diện, khen : áo dài của mẹ đẹp lắm, bà sui gia cũng mặc quốc phục Đại Hàn, con dâu
tôi thì mặc áo cưới tây phương, sau đó thay quốc phục Đại Hàn, chiếc áo dài Việt Nam của cháu may bị hỏng, không đúng ni tấc nên nó không mặc được, nhưng
cũng chẳng sao! Cháu rất đẹp, sau khi chào quan khách xong thì họ xuống dưới nhà dự tiệc, trong khi chúng tôi vào một phòng riêng rất rộng, phòng này trang trí
theo kiểu xưa, được dùng để tổ chức lễ gia tộc đôi bên, một chiếc bàn nhỏ, thấp được kê trên một bậc gỗ cao khoảng nửa thước, như một sân khấu, hai chiếc nệm
ngồi được đặt cạnh nhau, hai bên phía dưới bục gỗ là hai dẫy nệm ngồi dành cho bà con hai họ lạy chào nhận họ hàng đôi bên!... ông bà sui gia và những người lớn
tuổi bên đàng gái mời chúng tôi lên ngồi trên hai chiếc nệm, một bình hoa lan nhỏ được đưa đến với một bộ ấm trà, một bình rượu, mấy chiếc ly uống rượu, một
mâm thức ăn đặt trên bàn trước mặt chúng tôi, cô dâu, chú rể qùy phía dưới, ba tiếng còng vang lên … Dâu, rể cùng dập đầu lạy bố mẹ chồng ba lạy, xong một
người cầm bình rượu rót vào hai chiếc ly, cô dâu và chú rể bưng hai ly rượu dâng lên, tôi rơi nước mắt tiếp ly rượu trên tay con dâu mà uống một hơi, tiếp đến lại
cầm đôi đũa từ tay con dâu mà gắp thức ăn cùng ăn một miếng với nhà tôi trong sự chứng kiến của mọi người bên đàng gái, sau một miếng ăn tượng trưng cho buổi
lễ, tôi nói vài lời với hai con và cám ơn ông bà sui gia đã cho con gái họ về làm dâu tôi, con dâu tôi dịch từ tiếng Anh qua tiếng Hàn cho mọi người cùng hiểu, cả họ
bên nhà gái vỗ tay reo mừng, hai đứa con lại rót trà dâng và lạy tạ bố mẹ … chúng tôi được mời trở về chỗ ngồi dành cho phía nhà trai, và đến lượt ông bà sui gia
bước lên bục gỗ ngồi vào chỗ dành cho buổi lễ, mọi việc tiếp tục diễn ra như vậy, khi buổi lễ đã xong, mọi người đứng lên đối diện nhau rồi cùng phục xuống lạy
nhau hai lạy để nhận họ hàng từ nay, nhìn đứa con dâu, nó đẹp lộng lẫy trong chiếc áo cưới cổ truyền Hàn Quốc, tôi ôm lấy nó thì những tràng pháo tay nổ lên với
những khuôn mặt vui mừng hớn hở, tôi cũng rất mừng có được đứa con dâu này, nó rất tế nhị, lễ phép, chân thật, có học thức, và rất yêu chồng nó! những ngày
sống chung, sáng nào nó cũng dậy rất sớm lo bữa ăn sáng cho bố mẹ chồng, đưa đi chơi những nơi danh lam thắng cảnh, tôi bảo nó không cần ở khách sạn 5 sao
thế này, tốn tiền quá, nó bảo mẹ của nó muốn như vậy, nếu không lo cho bố mẹ đàng hoàng thì nó sẽ bị mắng, tôi có thể hiểu được vì ông sui gia ngày nào cũng gọi
điện thoại nhắc nhở, và sau ngày cưới thì đi ăn ở một nhà hàng cạnh bờ biển nổi tiếng rất đẹp, chủ nhân lại chính là bác ruột của con dâu tôi !... và sang hôm sau thì
bay ra đảo JiJu, vợ chồng tôi được đài thọ đi du lịch ở đảo này ba ngày trước khi bay về Mỹ, hòn đảo nổi tiếng đẹp, con dâu tôi đã lên list sẽ đưa bố mẹ đi chơi
những nơi đâu, nhưng trời không chiều lòng người, mưa suốt cả ba ngày liên tiếp!... ngồi trong khách sạn nhìn ra biển mờ mờ trong làn mưa chả đi đâu được, hai
đứa con rủ mẹ đi chợ cho mẹ đỡ buồn, chợ cá nơi đây thật to và sạch sẽ lắm, những con cá còn đang bơi lội trong những thau chậu đựng nước trong vắt, tôi thích
nhất là những con cá bạc má, cá nục, tươi rói trông thật ngon lành, nếu kho một nồi cá này thì thật là sung sướng … tôi muốn mua một ít cá khô, vì không dám mua
cá khô ở Việt Nam, hai đứa con mua cho mẹ một bọc cá cơm nhỏ,  mua một con cá to đưa cho người bán cá làm tại chỗ, mua sò huyết, mua cua, mua cả thịt heo
luộc cho bố vì sợ bố không ăn được cá, đồ biển … con dâu tôi nói buổi chiều những con cá bán không hết họ làm cho sạch sẽ sau đó sẽ đem đi làm mắm, để ăn
chung với thịt luộc cuốn với rau, thức ăn thường được thấy trong bữa ăn của người Đại Hàn là … Kim Chi !... cái gì cũng có Kim Chi… không thể thiếu!... kèm
theo những món rau, quả muối hơi chua, lúc đầu ăn cũng … bắt mồi lắm … sau một tuần lễ tôi thấy hình như thíếu một thứ gì đó mà không nhớ ra … mười ngày
sau thì nhớ là mình thiếu … Nước Mắm !.... mười lăm ngày thiếu nước mắm tôi cảm thấy thiếu đi một phần đời của mình !.. ngày cuối cùng ở JeJu … mưa vẫn mù
trời đất !... giã từ JeJu !... giã từ HAEVICHI ! khách sạn 5, 7 sao để trở về với Khách Sạn ngàn sao của tôi ! quý vị nào có đi du lịch Nam Hàn thì nhớ mang theo
một lọ nước mắm nhỏ để khỏi phải nhớ đến rụng cả tóc đấy !...
                                                                                               
                                                                                              HyVũ

Back
Next