Page 289 - MUDO83
P. 289
Mũ Đỏ 83 287
một đại đội với gần 90 người phải bảo đảm an ninh cho 5 cây số
đường. Cả tiểu đoàn phải căng ra hết mức , không còn lực lượng
trừ bị và chúng tôi hoàn toàn bị động , ngược lại địch quân lại giành
phần chủ động , vì họ không cần giữ đất , lâu lâu chúng lại tập trung
để tấn công một tiểu hay một trung đội và trăm lần như một , chúng
tôi không thể có những phản ứng hiệu quả được . Đã nhiều lần tôi
đề nghị với th/u ĐĐT để thành lập những toán thám kích , họat động
ban đêm , ém quân trong những xóm làng bị bỏ hoang dọc theo quốc
lộ 13, nhưng không hiểu vì sao ông ĐĐT không chấp thuận, mà cứ
theo cái định luật 9-5 buồn nản , để VC tự do đặt mìn , đắp mô và
bắn sẻ , quân số cứ bị hao hụt dần bởi những thiệt hại không đáng
. Vào cuối tháng 9/66 quân đội đồng minh đã đưa hơn 10 cái xe ủi
đất D10 đến ủi sạch những ngôi nhà bị bỏ hoang ở hai bên đường
từ Cầu Định đến gần quận Bến Cát , đoạn đường mà quân du kích
khuấy động nhiều nhất , kể từ đó những hoạt động phá hoại của VC
đã giảm sút rõ rệt . Giữa tháng 12/66 tôi được đi phép thường niên ,
cái phép thường niên đầu tiên sau gần ba năm quân ngũ , tôi háo hức
,bàn giao trung đội cho T/S Phong rồi đem theo súng đạn về gởi ở
Phú Văn,hậu cứ của Tr/Đoàn 8SĐ5BB .Lòng như mở hội , tôi cầm
tờ giấy phép bước nhanh ra khỏi cổng trại …ngồi trên chiếc xe lô
(location ) mà đầu óc cứ nghĩ miên man , với 7 ngày phép thì không
đủ để về Ban Mê Thuột thăm mẹ tôi , thật tội nghiệp, cả đời bà đã hy
sinh cho tôi , một thằng con vô tích sự , chưa làm gì cho ra hồn để
báo hiếu cho bà, rồi tôi lại nghĩ đến ông nội tôi, hồi xưa ông cụ đã
khóc vì bố tôi ,khi ông cụ nhìn thấy mười ngón tay của đứa con trai
tươm mủ vì bị Việt Minh tra tấn , rút hết móng ; cho đến bây giờ ,
chiến tranh vẫn còn kéo dài bởi bầy quỷ đỏ …rồi không biết đến khi
nào ông cụ lại hết nước mắt để khóc cho thằng cháu đây, thật là thảm
cảnh khi thấy người đầu bạc khóc kẻ tóc xanh . Đó là nỗi ám ảnh ,
đã nhiều lần tôi đã cố gắng gạt bỏ ý tưởng đó , nhưng vô phương ,
với những thảm cảnh hiện ra hàng ngày , có những thằng bạn vừa
mới ngồi uống cà phê với mình tối hôm qua , thì hôm nay thân xác
của nó đã nát bấy vì một quả mìn , hay chết tức tưởi , mắt còn mở
trao tráo ,vì một viên đạn oan nghiệt …” Rồi cũng sẽ đến phiên mình
thôi “ tôi tặc lưỡi , thở dài , coi như đó là một định luật bất biến của
chiến tranh mà mình phải chấp nhận khi nhảy vào cuộc chơi . Hàng
cây xanh cứ vùn vụt chạy lùi về phía sau xe , con đường nằm trải
Xuân Quý Mão, 2023