Page 214 - MUDO83
P. 214
Mũ Đỏ 83 212
giận của bà chỉ trút lên thằng trưởng công an đã năm lần bẩy lượt gọi
bà lên … làm việc ! nó tra hỏi bà đủ thứ, đủ chuyện, đi lên đi xuống
mệt cái thân già, bà không ngại, bà chỉ sợ nó đến tận sở nơi làm việc
của con gái bà báo cáo nhà có người vượt biên thì dì Thuyên có thể
gặp rắc rối, bà nói cho dì biết mọi chuyện xẩy ra và dì cũng đành
đồng ý với bà ngoại là cứ xác nhận dượng Thuyên có người đàn bà
khác nên bỏ nhà đi với bà ta và dắt theo cả hai thằng con !... Sàigòn
và toàn miền Nam trong thời gian này những chuyện vượt biên xẩy
ra khắp nơi, người vượt biển bị bắt cũng lắm, chết dưới biển đông
bởi những cơn sóng dữ cũng nhiều, bị hải tặc giết, hãm hiếp và bắt
cóc cũng không phải ít, tất cả không đếm được, không có con số
kiểm chứng chính xác mà người ta chỉ phân tích chia phần trăm
bằng số con tầu chở người vượt biển, cứ mười tầu, thì chỉ hai tầu đi
thoát, số cón lại một nửa chìm sâu trong lòng biển cả, một nửa bị bắt
vào các trại tập trung lao động khổ sai với án tù không có thời gian,
trẻ con hai, ba tuỏi cũng bị bắt nhốt cùng với cha mẹ, ốm đau không
có thuốc uống, một điều khốn khổ là không dễ đề nhắn người nhà
lên tiếp tế, và người nhà cũng không biết bị bắt ở đâu ?! có đi thoát
không ? hay đã chìm xuống lòng đại dương mênh mông ?! Công an
phường vẫn kiểm soát, theo dõi và liên tục gửi giấy gọi dì Thuyên
lên đồn công an phường để điều tra dì một thời gian dài nhưng vẫn
thấy dì lủi thủi đạp chiếc xe đạp đi về một mình, không có dấu hiệu
gì khả nghi nên bọn công an cũng nới lỏng và hầu như hoàn toàn
không theo dõi dì nữa nhưng chúng cắt toàn bộ hộ khẩu của cha con
dượng Thuyên, dì Thuyên khóc hết nước mắt van xin vì sợ có ngày
thình lình cha con dượng Thuyên có thể trở về mà không có tên
trong sổ hộ khẩu thì sẽ bị đưổi đi vùng kinh tế mới, nhưng hoàn toàn
vô ích!... nỗi buồn cũng không vơi theo năm tháng, hầu như không
bao giờ thấy dì cười, không bao giờ thấy dì nói chuyện nhiều với bất
cứ ai, ngay cả với bà Thu là chị ruột của dì, chỉ có bà ngoại thỉnh
thoảng trao đổi nhau dăm ba câu cần thiết, vì vậy bà ngoại cũng
buồn nên hay qua bên chái nhà với lũ cháu ngoại con của bà Thu cho
đỡ buồn, có khi bà ngoại gọi con bé Mai và thằng Hòa sang ngủ với
bà, ba bà cháu cùng ăn chung cái bánh đa, gói đậu phụng luộc v..v…
đó là nguồn vui tuổi già cùa bà ngoại …
Kể từ năm 1978 đến bây giờ đã gần bốn năm, dì Thuyên sống
âm thầm bên bà ngoại, đêm nào ngoại cũng tụng kinh và dì cũng
Xuân Qúy Mão, 2023