Page 174 - MUDO83
P. 174

Mũ Đỏ 83  172

ngay.

Người đàn ông được thả ra để tự túc lên ty y tế Bồng Sơn chửa trị.

Sáng hôm sau, vừa ngủ dậy tôi được bên an ninh , sau khi khai thác

số tình nghi,cho biết người đàn ông được thả ra là trưởng ban kinh

tài cấp xã của việt cọng.

Kỷ niệm làm tôi ray rứt nhất mỗi lần nhớ lại là lần ăn một trái cam
non.Tiểu đoàn vừa lội từ bờ biển vào.Nắng tháng bảy ở Quảng Trị
nẻ đất.Môi tôi khô nứt. Giọt nước cuối cùng trong bi-đông cũng vừa
hết mà còn hơn cây số nữa mới ra tới quốc lộ. Khi nhìn thấy những
ngôi nhà đầu tiên với vườn cây hiện ra, tôi cố bước thật mau tới vùng
có bóng mát để mong được nghỉ chân.
-Bác sĩ ăn cam.
Người y tá ‘’tà lọt’ đưa tôi một quả cam xanh, lớn hơn quả chanh
một chút. Tôi hỏi:
-Ở đâu vậy?
-Dạ ở trong vườn, cả một vườn cam.Tốp tác chiến đi trước hái hết
trái lớn . Mình tới sau chỉ còn trái nhỏ.
Cơn khát làm tôi không còn thì giờ nghĩ ngợi.Tôi rút dao bỗ trái cam
làm tư, miếng cam không tí nước. Tôi đưa một miếng vào miệng
nhai, nghe vừa the vừa đắng.Tuy thế vẫn có chút gì ươn ướt làm bớt
khô môi. Ra đến quốc lộ tôi thấy một ông cụ già đứng khóc. Tôi hỏi
một binh sĩ :
-Sao ông cụ khóc thế? Có thân quyến gặp nạn à?
-Dạ không, tại tụi nó hái hết cam của ông.
Tôi nuốt ực cái xác cam còn ngậm trong miệng, không dám nhổ
ra.Tôi nghe cổ họng ứ nghẹn.Đến trước ông cụ tôi hỏi:
-Vườn cam của bác đến mùa hái bán được bao nhiêu?
Ông cụ gạt nước mắt,mếu máo:
-Vườn cam là cả gia tài của tôi. Mỗi mùa hái bán được cả trăm ngàn.
Nay các ông hái sạch tôi còn lấy gì để sống.
-Thế bác đã gặp ông tiểu đoàn trưởng chưa?
-Có, thì ông cũng chỉ xin lỗi, đền chút tiền, nhưng làm sao đủ.
Tôi móc cả tiền túi còn lại, được hai ngàn rưởi, đưa cả cho ông cụ
rồi bảo y tá lấy tặng ông một ít thuốc kháng sinh, thuốc cảm cúm và
thuổc bổ. Ông cụ, cầm tiền, cầm thuốc, khóc to hơn, xong cúi đầu
chào khẻ tôi rồi bước đi.

       Xuân Qúy Mão, 2023
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179