Page 143 - MUDO83
P. 143

Mũ Đỏ 83  141

Hình ảnh ngôi đình, đứa bé đội chiếc mũ nồi đen, nắm chặt tay mẹ
bên đám dân làng run rẩy, sợ sệt quỳ lạy đám lính Tây Lê Dương ở
nhà quê miền Bắc mấy chục năm trước hồi tôi còn bé chợt thoáng
hiện về!

Lịch sử đang vô tình tái diễn. Ngày xưa tôi là một đứa bé ngơ ngác
run rẩy, vái lạy đám lính Lê Dưong. Ngày nay tôi đang là một người
lính Nhảy Dù đứng nhìn bầy trẻ đói gầy, đen đúa xá lạy chúng tôi
trên một quê hương xa lạ!

Tuổi thơ Việt Nam trong thời loạn lạc, sợ xe tăng thiết giáp, vết giầy
đinh trên bờ đê, khóc thất thanh khi thấy lửa cuồng bạo đốt cháy
xóm làng. Ngày nay, những đứa bé, những người dân Miên khổ nạn
kia cũng đang run sợ khi bom đạn đốt hừng hực đốt cháy quê hương!

Thấy dân làng và bầy trẻ nhỏ run sợ, thiếu đói, nghèo nàn bên dăm
ba củ khoai, một ít cơm độn bắp với những vết thương máu mủ tanh
hôi đang làm độc trên thân thể.

Anh Năm, “Đại Lộc”, ra lệnh cho tiền trạm xin trực thăng chở gạo
sấy, đồ hộp, thuốc men vào vùng hành quân.

Xế trưa hôm đó những người lính mũ đỏ, mũ đen, gom dân lại để
cấp phát lương thực. Băng bó, chữa trị những vết thương mưng mủ
đang làm độc trên mình những người dân khốn khó và những đứa bé
đen đúa gầy gò, khổ nạn của chiến tranh.

Nhìn những đôi mắt ngây thơ trẻ dại, rạng rỡ hân hoan nhai kẹo cao
su, thè lươĩ liếm môi cho hết chút đường cát trắng, chậm chậm cắn
miếng thịt heo. Mắt long lanh, đứng ngẩn người để cảm thấy vị ngọt,
mùi thơm đang từ từ tan tận kẽ răng, ngấm sâu vào từng thớ thịt với
những nụ cười hồn nhiên ánh mắt vui sướng, trông mới sót sa tội
nghiệp làm sao!

Chắc đã lâu lắm chúng mới có một ngày no đủ. Vài đứa bạo dạn lại
gần chiến xa, sờ sờ mó mó, khiến tôi nhớ lại hình ảnh tuổi thơ với

                          Xuân Quý Mão, 2023
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148