Page 72 - MUDO79_80
P. 72

Mũ Đỏ 79-80  70

đầu tuyến lửa ở Khánh Dương, trước làn sóng ồ ạt hàng hàng lớp
lớp địch quân với vũ khí, đạn dược dư thừa, hung hãn tấn công, phủ
chụp xuống như trận bão lửa từ hoả ngục muốn huỷ diệt toàn thể
quân dân Khánh Dương, khiến cho LĐ3ND cũng phải tử chiến đạp
lên xác giặc, mở đường máu tháo lui về Nam, còn bao nhiêu hay
bấy nhiêu!

  LĐ2ND lại được lệnh cùng tướng Nguyễn Vĩnh Nghi dàn quân
nghênh chiến tại mặt trận Phan Rang với tình trạng tiếp liệu vũ khí,
đạn dược giới hạn và cạn kiệt, mà phải chiến đấu cố chận đứng Bắc
Quân, cường bạo như cơn lũ lửa đạn, trên đường tấn chiếm Sài Gòn,
thủ phủ miền Nam.

 Đã quá trễ! Toàn bộ lực lượng Bộ Tư Lệnh Tiền Phương của tướng
Nguyễn Vĩnh Nghi như rơi vào lưới lửa đã giăng sẵn, không còn
thời gian tính để tìm đường sinh hay tử nữa, “Nó” như một định số
bi thảm đã an bày Bắc Quân thừa thắng xông lên, cứ ào ạt tiến chiếm
từng phần lãnh thổ miền Nam, căn cứ địa của chúng ta bị địch chiếm
từng vùng, kéo theo hằng trăm ngàn dân chạy nạn trong cơn chiến
loạn, khiến cho những nơi tương đối còn an toàn cũng lao xao hỗn
loạn theo như quân cờ Domino ngã lan dần.

    Rồi thì tới Phan Rang, Phan Thiết, Bình Tuy… cũng bị địch
chiếm, cho tới Long Khánh là cửa ngõ của Biên Hòa thì chúng bị
khựng lại trước “tường thành” thép lửa quyết tử chiến của quân ta.
Bộ Tư Lệnh Quân Khu III dàn quân quyết bảo vệ Long Khánh là
giữ được Sài Gòn được ngày nào hay ngày nấy, để “Chính Quyền
Sài Gòn” xoay sở tìm lối thoát qua thương thuyết chính trị, chấp
nhận yêu sách của Hà Nội?

 Nhưng với Lê Đức Thọ lúc này chỉ có hai chữ buộc Chính Phủ Việt
Nam Cộng Hoà “ đầu hàng”.

  Còn nước còn tát, Lữ Đoàn I Nhảy Dù được điều động vào mặt
trận Long Khánh, tăng cường cho Sư Đoàn 18 Bộ Binh do tướng
Lê Minh Đảo chỉ huy và chính tại nơi đây, đã mở thêm trang Chiến
Sử Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà trong cuối mùa cuộc chiến Nam

                   Tháng sáu hai không một chín
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77