Page 202 - MuDoso78
P. 202

Mũ Đỏ 78                           201
        Việt Nam; và điều đó tính luôn cả giới truyền thông văn hóa thống trị ngay
        thời điểm ấy và hầu hết các tay trí thức trên thế giới, đã ủng hộ chiến thắng
        của cộng sản trong Cuộc Chiến Việt Nam. Đám biểu tình phản chiến đã
        không chịu nhìn thấy các vết nhơ về khảo sát những ‘cánh đồng chết’ tại
        Việt Nam và Lào. Một người làm cuộc khảo sát của chiến tranh vào thời
        điểm ấy, sẽ tự bản thân nhìn thấy, khám phá ra rằng, sẽ chỉ có một sự chú ý
        nhỏ nhoi về chính sách của Cộng sản tại Nam Việt Nam, về khủng bố, tra
        tấn và giết người mà Việt cộng dùng căn bản trong đời sống thường ngày
        để kiểm soát nông dân; và nỗi ám ảnh như Neil Sheehan và David Halber-
        stam trong những hành động thổi phòng tất cả mọi việc thiếu sót của Quân
        đội và Chánh quyền miền Nam. Sau khi Sài Gòn mất, một khám phá cho
        biết hai gã phóng viên nổi tiếng này đã chịu nhiều ảnh hưởng bởi tên gián
        điệp cao cấp Bắc Việt Phạm Xuân Ẩn, và hắn ta mang bộ quần áo với cấp
        bậc Đại tá sau cuộc chiến.

        Một kiểm tra chân thật về Cuộc Chiến Việt Nam sẽ tả lại bằng cách nào
        mà đám Tả Khuynh và cả Thế Giới đã thất bại, không phân biệt được giữa
        hai chế độ quyền thế Nam Việt Nam và Bắc Việt Nam sùng bái Stalin, mà
        đám Hà Nội đã mở ra một địa ngục trên trái đất cho những người nông dân
        và các người còn bị kẹt lại, tính luôn cả tra tấn, hành hình và hàng loạt vụ
        giết người.

        Thế giới nhìn đám Tả Khuynh, giờ vẫn còn yên tâm nghỉ ngơi trong những
        sảnh đường của các học viện nổi tiếng, vì sự thờ ơ để chủ nghĩa cộng sản
        lan tràn là hoàn toàn chấp nhận được nhìn từ quan điểm đạo đức và chính
        trị của chúng. Những tên tả khuynh ngây thơ đang hưởng thụ cuộc sống
        tiện nghi trong các sảnh đường học viện, chúng tự nhìn bọn chúng như
        là các người binh vực cho nông dân bằng cách hoan hô, khen ngợi các
        phong trào phản chiến ở Hoa Kỳ. Nhưng bọn chúng lại quên hỏi các nông
        dân người Việt và Cam Bốt, họ nghĩ về đám giải phóng cộng sản như thế
        nào, những kẻ đã nô lệ hóa họ và đã ám sát thân nhân họ. Điều nầy đơn
        giản chứng minh mỗi một người tị nạn đã trốn thoát từ các quốc gia Đông
        Dương với đời sống của ông/bà ta thông minh hơn đám trí thức phương
        Tây kia.


        Bọn tả khuynh sẽ mong muốn thế giới nhanh chóng không còn nhớ tới sự
        ủng hộ của chúng dành cho Khờ Me Đỏ và cộng sản Hồ Chí Minh trong
        thời điểm Chiến Tranh Việt Nam. Rõ rằng đám đông tụng ca “Let’s give
        peace a chance,” cùng phải chia sẻ sự khiển trách về việc tàn sát tất cả
        những người dân vô tội tại Đông Nam Á Châu. Họ, những người dân vô
        tội ấy  bị ném vào việc thực hành kết quả cuối của chiến tranh cách mạng
                        Tháng sáu hai không một tám
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207