Page 77 - MuDo67
P. 77


- mặc kệ nó !... bây giờ nó lại kiểm soát bố nó trên từng cây số
đấy !... cái thằng …
tôi im lặng, chúng tôi tới Sioux City thì trời tối hẳn, con đường bỗng dưng
chia hai, nhỏ xíu !... ngược chiều nhau ! đèn phía bên kia chói chang, lóa
cả mắt !... lắm lúc tôi có cảm tưởng như hai bên sắp đâm xầm vào nhau
!!... hai bàn tay tôi nắm chặt, ướt đẫm mồ hôi … chân lúc nào cũng trong
tư thế sẵn sàng … đạp thắng !... giùm cho ông xã tôi !!! … tôi nói nhỏ như
năn nỉ :
- Anh ơi … tìm chỗ nghỉ đi ….!
Không có tiếng trả lời !... im lặng là tín hiệu đang căng thẳng thần kinh
!... tôi cũng nín thinh, và tôi nghĩ có lẽ ông chồng tôi đang lạc đường ! …
nhưng sao không nghe cái máy nó báo gì cả ?!!...
- Đây rồi !... vào đây ….
Tôi tỉnh cả người theo với tiếng reo của anh, chiếc xe exit vào một con
đường nhỏ dẫn tới một khách sạn nhỏ … WIN A LAS VEGAS. INN !...
hú hồn !!... chúng tôi nghỉ lại đêm ở đây , tôi nói những lời khuyên và
cũng cảnh cáo với anh :
- Mình không nên lái xe đi đêm nữa ! em sợ đến nỗi toát mồ hôi ướt
đẫm hai bàn tay lúc anh vào con đường nhỏ, vòng vèo, chia hai, đèn ngược
chiều làm em chóa cả mắt không nhìn thấy gì nữa cả!...
- Ừ … anh cũng vậy ! … anh cũng bị hơi mất bình tĩnh vì không
nhìn thấy gì phía trước ! tưởng đi lạc rồi vì anh không nhận ra đường
hướng gì nữa ! lại không thể nhìn vào cái máy chỉ đường lúc đó !...
Thì ra người không bao giờ nghe ý kiến của vợ con, người bảo thủ, người
độc tài, độc đoán … nhưng cũng có lúc phải chấp hành theo ý kiến của con
trai mình !... chấp nhận sự thật !.... vào đến phòng trọ, tôi gọi báo cho Vũ
biết là bố mẹ đã an toàn, nó vẫn hỏi ở khách sạn nào ? ở đâu ? và dặn sáng
mai đi thì gọi cho nó biết ! ông xã tôi lại mắng con:
- Mẹ cha thằng con ! nó kiểm soát bố nó !!!
chửi thì chửi, nhưng hình như mắt cười có đuôi !... qua một đêm nghỉ ngơi,
sáng sớm lại tiếp tục lên đường …. nghỉ vài chặng dọc đường đổ xăng và
mua thức ăn, đi từ bẩy giờ sáng đến hơn năm giờ chiều thì tới biên giới
Colorado, xe cộ đông đảo trên xa lộ, rất mệt nhưng đồng thời cũng rất
mừng xen lẫn những cảm xúc rộn ràng …. thật khó tả ! nhà tôi bắt đầu
chú ý những bảng hướng dẩn để exit vào thị trấn Denver ! … tôi nhắc anh
- Coi chừng đấy ! sai một ly là đi tới … trăm dặm chứ không phải
chỉ một dặm đâu nhé !
- biết rồi ! … để tôi lái xe … nói hoài …
cách trả lời cho tôi thấy anh đang sợ bị lạc đường !
- nó đang nhắc exit vào số 6 gì đó !?...
- biết rồi ! … nói mãi ! … để anh nghe nó nói !
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82