Page 44 - MuDo67
P. 44


Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt
Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh”

Đọc thơ người lính thua trận của Việt Nam cộng hoà chúng ta thấy khẩu
khí ngang tàng phẫn nộ, uất nghẹn toát ra qua từng câu từng chữ nhưng
không thấy lời nào giành cho thù hận vì thua trận chỉ thấy tình huynh đệ
chi binh, tình đồng đội, tình người cho dù người đó là thương binh cộng
sản không cùng chung chiến tuyến đã từng cầm súng đối đầu ngoài chiến
trận bắn giết đồng đội mình với ngôn ngữ dân dã “mày, tao, thằng bạn”
làm đắng cả lòng người: “Nghe nói ở xứ người chúng mày “cày” như trâu
Nhưng không quên đồng đội
Chia đôla cho chúng tao, như chia máu ngày nào
Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn: phế binh Việt Cộng!
Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau
Bởi đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu..”

Người thương binh Nguyễn Cung Thương cũng không hận thù chuyện quá
khứ xa xưa, không thù hận cá nhân cụ thể mà chỉ thẳng vào kẻ thù chung
của dân tộc là cộng sản, là chủ nghĩa xã hội và bộc lộ phẫn nộ với tội ác
cộng sản trong hiện tại đang xảy ra hằng ngày trước mắt của mọi người
dân Việt Nam khốn khổ trong đó có Nguyễn Cung Thương:

“Chúng tao lết lê trên thành phố Cáo Hồ
Nên biết rõ từng tên đại ác
Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh!
Chúng ta sẽ tỉa từng thằng
Đất nước cần nhiều “quốc táng”
Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
Còn có chút sáng láng hơn...”

Thương binh Nguyễn Cung Thương cũng có cùng nhận định như Boris
Yeltsin, cố tổng thống Nga “cộng sản chỉ có thay thế chứ không thể thay
đổi được” và anh có phần cương quyết tỏ rõ thái độ bất khuất lên án loài
kên kên hổ báo cộng sản hèn nhược, thẳng thắn bác bỏ lời dặn dò của đồng
đội với lời kết án đanh thép nhắm vào tội tàn ác với dân của dã thú cộng
sản mà anh chính anh là nhân chứng sống ghi nhận được qua những tháng
năm lê lết trên đường phố Saigon đã mất tên:
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49