Về Ðây Anh!

Ðại Hội Hoa Dù

 

 

 

Năm tháng phôi pha, nhưng tai tôi vẫn còn nghe văng vẳng tiếng ngâm vang từ núi rừng, từ đồng nội vọng lại:

 

Mũ Ðỏ như thể tay chân.

Anh em đã có cửa nhà anh em”.

 

Người bạn quí mến vô cùng, ưu ái vô cùng; có khi là đàn ông, cũng lắm khi là đàn bà, mà chúng ta có diễm phúc, thân cận trên cõi đời ô trược này, tưởng như vĩnh cửu; nên cố ôm lấy mộng ban đầu, khi hoạn nạn chắc chắn được nâng niu trong vòng tay êm ấm của nhau, bạn sẽ dìu dắt ta để cùng hò câu thơ “ta đã cùng trong vòng tay trìu mến” (copy) nhưng chưa chắc là như vậy; có thể một ngày nào đó, đương sự đằng sau quay, đằng trước bước. Lúc đó ta mới thấy rừng thông bỗng dưng vàng úa, chim chóc im lặng ngậm ngùi, trời đất như quay cuồng, sóng đại dương cũng phải nghẹn ngào, im lìm, tiếng ve sầu ca lên giọng tư lự. Trời bổng dưng sẵn sàng một trận đại hồng thủy “Katrina” ập đến, để ban cho mối chân tình bên “đại dương” thêm “lạnh giá”.

Con cái mà chúng ta ôm ấp với tất cả máu đào trong trái tim nóng hổi, tình yêu thương hết mực, rồi cũng có thể sẽ nhẹ nhàng tan loãng, như khói bay theo chiều gió của“lựu đạn khói đánh dấu hướng gió, tại đầu bãi nhảy ngày nào”, thôi cũng đành bước chân vào nhà dưỡng lão, cho nó êm ả trôi theo giòng nước, xuôi theo giog đời, để được trọn tình với người.

Những người yêu dấu, thương yêu mặn mà nhất đời, ta đã gửi cả thân xác lẫn tinh thần và danh dự vào mối tình thâm đó! Ôi! Một ngày mây quang gió lặng! Có thể trở thành hư không, phụ bạc lòng tin cậy và sự tin yêu của nhau, nó đang diễn ra như cơm bữa, hàng ngày phải lau giòng dư lệ.

Nhà lầu xe hơi, tiền bạc mà chúng ta gom góp bằng mồ hôi nước mắt, mới có được, tưởng chừng chắc như bàn thạch, thôi rồi cũng vỗ cánh bay cao, có khi còn hất hủi ta, bất ngờ chia tay đúng vào lúc ta đếm xong 331, 332, 333. Chới với trên không trung bao la, biết cậy cùng ai!

Danh vọng của chúng ta đang như cồn, tiếng tăm tràn dâng như sóng biển Thái Bình, nhưng chắc gì chịu ôm ấp ta cho trọn đường đời, có khi nghe như tiếng “Ðạn Ði” để rồi trở thành giấc mộng phù du, cho dù chúng ta trân quí tới mức nào cũng vậy. Những người hết lời tôn vinh ta, khi ta đang trên đài danh vọng. Ôi thôi! Khi ta sa cơ lỡ vận! Người bạn quí ngày nào! Có thể sẽ là những người phỉ nhổ chúng ta đầu tiên, rồi hùa nhau ném đá, tới tấp, cho tới khi ta gục xuống, bên thềm cỏ dại!

Bạn cứ yên tâm, trời cao không bao giờ phụ lòng người, cũng còn những người bạn quí mến không vụ lợi, chúng ta còn có thể tin họ được, chắc chắn họ có mặt trên thế giới đầy rẫy địa ngục này, người bạn không bao giờ xa lìa chúng ta cho dù “rượu Cạn, thuốc Cùn”, không bao giờ đằng sau quay, rồi đằng trước bước, dáng đi hùng dũng như một tráng sĩ thời trung cổ. Không bao giờ ban cho ta một phát súng ân huệ, mà để ta ngắc ngoải rồi từ từ gục ngã, người đó sừng sững như một anh hùng, hiên ngang, lẫm liệt lúc nào cũng ân cần ôm ta vào lòng truyền cho ta dũng khí, Họ! Ðúng là người bạn Quí.

Người bạn quí! Ôi! Sao người bạn quí! Mà nghèo nàn đến nỗi không đủ hít chung nhau một hơi thuốc Quân Tiếp Vụ, mà nụ cười luôn hé nở trên môi. Chỉ vì họ đã cùng ta đội trên đầu mầu nón thân thương, kèm theo giọng la hò vỡ tim “Cố Gắng”. Họ luôn ở bên cạnh ta trong những lúc phú quý cũng như khi bần hàn, khi khỏe mạnh cũng như lúc đau ốm, nhất là khi đạn thù xé nát thân ta, họ chính là những Thiên Thần đưa chúng ta về nơi yên ấm.

Họ nằm gai, nếm “đất”............ Cho dù , giữa đêm đông, Gio Linh “trời hành trời lạnh căm căm”, nằm dưới mái lều, vách không có để chắn gió che mưa; thời gian không đủ để chống cơn lạnh đến xương tủy, làm héo hắt đời trai. Như vậy thì làm sao có được một giấc mơ về người yêu. Giữa cơn thịnh nộ của trời đất, bước chân âm thầm dưới làn cát nóng bỏng của dẫy phố “Buồn Hiu”. Ðàn vắt nhiều như kiến cỏ trên đường mò mẫm tìm gặp nàng Barbara, hay nàng Ann (Barbara và Ann là hai cứ điểm quân sự, mà thân xác đồng đội của ba tiểu đoàn Mũ Ðỏ đã nằm xuống trong dịp đi thăm Quảng Trị năm 1972. Hai căn cứ quân sự cũ của quân đội Ðồng Minh, Mùa Hè 1972 địch chiếm được, đóng chốt kiềng, làm đài quan sát. Ðường tiến quân của ta từ Huế ra Quảng Trị, chúng thấy rõ từng cá nhân di chuyển, nên ta phải chiếm lại hai cao địa này với bất cứ giá nào, tại đây chúng quan sát và điều chỉnh Pháo Binh, vào đội hình, quân ta, khi ta vừa vượt tuyến Mỹ Chánh, làm khó khăn cho tất cả các cánh quân di chuyển bằng đường bộ trên quốc lộ số 1, cũng như các cánh quân di chuyển hải hành qua phá Tam Giang). Mìn bẫy dầy đặc trên đường đất dẫn đến “Cầu Kè” Vĩnh Bình. Ðường vào “Trung Ương Cục Miền Nam” bên Campuchia với những cạm bẫy rợn người. Những cơn pháo long trời lở đất của chiến trường “Hạ Lào”. Một rừng lửa đạn, nối tiếp vô tận tại chiến trường Bình Long, Kontum, Quảng Trị, lò xay thịt Hamberger tại ngọn đồi 1062, Quảng Nam, sau đồi Hamberger tại Ashau của Sư Ðoàn 101 Nhảy Dù Hoa Kỳ............. Nhưng thân trai dầy dạn nào có xá chi, ba cái lẻ tẻ ở trên, Mũ Ðỏ mà. Miễn sao được chuyền tay nhau điếu thuốc Quân Tiếp Vụ, được chung nhau gói cơm sấy nguội lạnh, nhai “chay”giữa đêm đông. Những chàng lãng tử này, đôi lúc nổi cơn thèm ngụm bia lạnh. Ðời bạc đãi ta đến cùng tận như vậy hay sao? “nhưng vẫn hiên ngang sát cánh bên nhau, dù gian nguy vẫn không sờn gan”, lúc nào cũng hăng say lên đường dìu nhau đi, để va chạm với cuộc đời tàn độc này. Cho dù phải tán gia bại sản, thân bại danh liệt, bị hất tung ra khỏi xã hội. Ðến khi thân trai bị xé nát từng mảnh, tan nát với bùn lầy, dưới làn đạn như đan lưới của quân thù, hay nằm hứng chịu từng cơn co dật, trước khi buông xuôi đầu hàng thần chết! Lúc đó chỉ có những người cùng ngông cuồng giống nhau, mới sát cánh bên nhau trong những lúc hiểm nguy, ác nghiệt của cuộc đời. Lúc nguy khốn như vậy, mà không bao giờ quên anh em, không bao giờ bỏ bạn bè, lúc nào cũng coi nhau như chân như tay của mình. Ôi! Mầu nón, mầu áo  linh thiêng như vậy, nó giúp chúng ta quấn quít bên nhau, tròn trịa cho tới giờ phút sau cùng! Phải thế không anh!

Họ không cần danh vọng, không cần mâm cao cỗ đầy, không sợ hầm chông, lửa đạn, nhưng cần mối tình chung thủy, cần mẩu thuốc sắp tàn, cần ngụm nước cuối còn đọng lại trong Bi Ðông, rồi cùng nhau lăn mình vào cuộc sanh tử, miễn sao vinh nhục có nhau, để cùng sưởi ấm lòng nhau.

Họ là ai? Lúc nào cũng sát cánh bên nhau, đêm khuya thanh vắng giữa rừng già, đồi núi, đèo cao heo hút, sình lầy đỉa nhiều như trấu, địch quân rình rập từng phút từng giây, giữa giòng sanh tử, vậy mà đứng canh cho nhau có được giấc ngủ bình yên, ta hãnh diện như một quốc vương thời xa xưa, được tận hưởng giấc mộng vàng giữa đêm thâu lạnh giá, với cung tần mỹ nữ, với lầu vàng điện ngọc, cho dù thực tế ta chỉ là một “anh chàng Lãng Tử”, khố rách áo ôm. Họ ân cần bên ta lúc nào cũng xin ta cho họ một ân huệ, được là kẻ đồng hành sau cùng.

Nếu cuộc đời ta không may gặp cảnh bất hạnh, thân bại danh liệt, thì ta vẫn còn họ trung thành với tình yêu bất diệt, như vầng thái dương trong vũ trụ càn khôn. Họ sẵn sàng bảo vệ ta trong lúc gian lao, nguy hiểm, hiệp lực cùng ta chống lại kẽ thù chung của Dân Tộc Việt và của nhân loại.

Nếu không may cuộc đời không còn bay nhảy được, thánh tổ Mi Cae rước chúng ta theo người, thì chỉ có họ là người đưa ta về chốn vĩnh hằng.

 

Vậy chúng ta phải làm gì khi còn có nhau trên cuộc đời này, chia ngọt xẻ bùi ư! Ðó chỉ là mỹ danh trống không. Việc chúng ta phải làm là vun trồng cho vườn hoa Mũ Ðỏ luôn luôn Tươi Mát; cho hậu thế ngắm chúng ta: Ðánh giá chúng ta trong thời chiến đúng là những Thiên Thần sát địch, và bây giờ là những “lão niên” gắn bó nhau, đang làm rạng danh Gia Ðình Mũ Ðỏ, cũng là Sư Ðoàn Nhảy Dù Việt Nam. Có hội đoàn nào trong Quân Lực Việt Nam Công Hòa? Ðã cùng như chúng ta ôm trọn nhau trong vòng tay thương yêu.

Xin hãy cùng nhau, để lại danh thơm ngàn năm, lưu lại trong các nơi tôn vinh của Quân Lực Hoa Kỳ, hình ảnh thân thương của “Người Lính Nhảy Dù Việt Nam” như chúng ta đã làm được những kỳ tích đáng chiêm ngưỡng đó, tại những nơi mà hàng trăm ngàn người chiêm ngưỡng mỗi năm, chúng ta chẳng huênh hoang và nên coi như:

Em xinh đâu phải nụ cười,

Em xinh là bởi nhiều người xấu hơn!

Không phải vì vậy mà bằng lòng, chúng ta hãy khuyến khích Chi Hội Gia Ðình Mũ Ðỏ Austin đang vận động thêm một bông hoa nữa! Cho vườn hoa Mũ Ðỏ thêm rực rỡ!

Cũng cần phải nói thêm; Tổng Thống Reagan, lúc còn Thống Ðốc tiểu bang California năm 1973 ông đã nghẹn ngào phát biểu:

Chấm dứt chiến tranh VN, không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ, cái gía phải trả, cho loại Hòa bình đó, là ngàn năm tăm tối cho thế hệ sinh ra tại VN về sau.”

Ðến năm 1989 tổng thống Hoa Kỳ, người làm phó tổng thống cho TT Reagan, sau là Tổng Thống Hoa Kỳ. Tổng Thống George W. Bush, đã vinh danh Binh Chủng Nhảy Dù Hoa Kỳ, ông ký sắc lệnh chấp nhận cho các anh hùng trong Binh Chủng Nhảy Dù Hoa Kỳ được nhận ngày 16 tháng 8 hàng năm, là ngày Nhảy Dù Hoa Kỳ.

Bây giờ chi hội GÐMÐ Austin xin Thống Ðốc tiểu bang Texas ông Dick Perry, nhân ngày vinh danh Nhảy Dù Hoa Kỳ, cũng vinh danh Nhảy Dù Việt Nam, cuộc vận động đang tiến triển tốt đẹp, thành công như trong tầm tay.

Nhân dịp này chúng ta hẹn nhau cùng về Austin-Texas, để cùng đón nhận lễ vinh danh này trong buổi khai mạc đại hội GÐMÐ/VN kỳ thứ 34. Cùng là kỷ niệm 60 năm thành lập Binh Chủng Nhảy Dù Việt Nam.

Tại thủ phủ của tiểu Bang Texas 9 giờ sáng, ngày 16 tháng 8 năm 2014. Thống Ðốc Rick Perry sẽ nói chuyện trước GÐMÐ/VN và trao cho GÐMÐ/VN giấy Công bố chấp nhận ngày 16 tháng 8 là Ngày Nhảy Dù Việt Nam cho ông Chủ Tịch GÐMÐ/VN

(Theo lời ông Tiên, Phụ tá của ông Dân Biểu Hubert Võ, sẽ làm việc này cùng với ông Gary Chủ tịch Team 162). Xin nhắc lại ngày 16 tháng 8 hàng năm đã được, cựu Tổng Thống George W. Bush công nhận là ngày “National Airborne Day”. Một buổi sáng giữa trời nóng của Thủ Phủ tiểu bang Texas, trời trong xanh lộng gió, lời tôn vinh Nhảy Dù Việt Nam, của vị Thống Ðốc một tiểu bang “lớn” Hoa Kỳ, quả đây là một biến cố quan trọng cho chúng ta, vắng mặt ngày này là một thiếu sót lớn, hơn nữa làm sao cho ngày 16 tháng 8 năm 2014 là một ngày có ý nghĩa. Vâng......Chỉ cần chúng ta có mặt đông đảo, đó chính là món quà tinh thần vô giá dành cho ban tổ chức; cho hậu thế nhìn GÐMÐ/VN bằng sự quí mến. Chúng ta hẹn nhau tại thành phố Austin ngày 15 tháng 8 năm 2014, thủ phủ của tiểu bang Texas, hôm đó chúng ta sẽ có dịp hút chung nhau hơi thuốc, uống chung nhau ngụm bia, để ngày hôm sau chúng ta cùng đón nhận lời vinh danh của Thống Ðốc Rick Perry . Mặc tha nhân nhìn chúng ta với lăng kính nào. Chúng ta chỉ là những thanh niên đầy bầu nhiệt huyết, hiên ngang tình nguyện phục vụ cho binh chủng Nhảy Dù Việt Nam, trong những thập niên 1950, 1960, 1970. Cho nên bạn bẻ chúng ta đã vĩnh viễn nằm xuống 20,000 anh linh, cùng 60,000 phế nhân. Thế nhưng từ đầu cuộc chiến cho đến cuối cuộc chiến lúc nào chúng ta cũng: Vang vang lời ước nguyện Nhảy Dù - Cố Gắng. Ðể giữ trọn lời thề:

Hy sinh vì Dân Tộc – Trung thành với Tổ Quốc

Thân Dân, bảo vệ Dân và giúp đỡ Dân .,.

 

                                                                                                BùiÐứcLạc