THƠ

Tà Áo Xanh

(* Cho Nguyễn Văn Tuân một thằng bạn liệt từ chiến trường, đã chết)

Không cần một đóm lửa
dù cơn gió chiều chẳng ai mời
vẫn cố hất tung mái tóc đen mà mượt
khi em đi bên anh

Người lính sắp ra trận
Hơn một lần mái tóc người yêu là suối
trong bài thơ tình thật ngẫu nhiên
Anh đừng quên chiếc áo xanh.

Tôi đi qua trận địa
Ở đó những khúc xương đã đứt lìa
những ngón tay vẫn cố vây vẩy
mơ hồ bên ai một tà áo mơ xanh.

Tà áo xanh gợi nhớ một lần hẹn ước
khi người lính đến giờ phải chia tay
Anh vào nơi gió cát
Lửa, máu, và chập chùng những xác người

Và bây giờ, chẳng ai cần một đóm lửa
vì cuộc chiến đã tàn hình như khá lâu
người lính vào trận mạc đã chẳng trở về
Sao em còn giữ mãi đóm lửa leo lét trong tim ?

Chu Thụy Nguyên

**************************************************

Những Vạt Khăn Sô Cho Trái Tim

Chu Thụy Nguyên
( * Để nhớ những tháng ngày
ở khu gia binh TĐ 8 ND )

Bóng tối vừa rơi lại bên kia vực
Con thú trúng thương chồm lên
Kêu khan vết đạn thù nông nổi
Mùi đồng nội râm ran phong vị cũ

Những con chữ bơi qua dòng sông hung hiễm
Cánh tay em kịp chìa ra nụ hôn gió
Từng chiếc bóng trầm mặc nõn xanh
Ta chạy rong tìm câu ca dao đánh mất

Sân khấu đất trời hình như thuở ta còn vị ngộ
Gió vờn lên môi em nụ mơn tình say khướt
Phía chân đồi bóng gió đã mơ xanh
Em chìa vội bài thơ tình chưa khô mực

Bất giác nỗi bi thương vây quanh
Ở đâu đó có tiếng súng lạnh khô
Bóng người lính thanh xuân vừa ngã xuống
Cho quê hương thêm một ngày bình yên

Có ai nghe không tiếng người đàn bà nấc nghẹn ?
Giây phút thanh bình thật hiếm hoi
Hay tất cả trở nên góa bụa từ trong từng hơi thở
Từng vạt khăn sô ai chít cho ai ?...

*****************************************************

Vị Quốc Vong Thân

Tưởng nhớ bạn bè và đồng đội
Đã bỏ mình vì nước

Từ khi giặc tràn qua Bến Hải
Bọn chúng mình xếp áo thư sinh
Hàng hàng lớp lớp xông ra trận
lặng lẽ mình em chốn giảng đường
Lò luyện thép trui rèn thân xác
Những thư sinh, giờ bổng dạn dày
Nắng sớm, “tình ca ngừoi đi biển”
Chiều mưa, lại vũ khúc lên đồi.
Bải của Tiên sao phải gác giặc ?
Qua Rù rì mấy bận gian lao
Đêm dạ hành muối sương thấm lạnh
Đỉnh Hòn khô em mãi chờ ai ?
Trời Quê hương mịt mù khói lửa
Chiến địa nào lạ dấu chân ta ?
Thép súng lạnh, từng đêm “nhổ chốt”
Đẫm máu thù chiếm lại quê em
Long lanh ánh mắt sau vành nón
Ấp ủ tình ai mái tóc thề...

Rồi chiều mưa Thiên Thần gãy cánh
Thương tụi mầy, tuổi mới đôi mươi
Trai thời loạn đáp lời sông núi
Chử hiếu, trung khó vẹn đôi bề
Tinh của em xin đành lổi hẹn
Phút tương phùng hẹn lại kiếp sau
Xưa nay “chinh chiến kỹ nhân hồi”
Lính Nhảy dù đi khó trở lại
Sống Oanh liệt Thiên thần Mũ đỏ
Chết hào hùng Chiến sĩ vô danh
Chiều nay bạn về qua xứ Việt
Thắp hộ dùm tôi nén hương lòng
Hồng, Sang, Hùng... và còn ai nữa
Vị Quốc vong thân những Anh hùng.


Mđ Phan thông Việt

*********************************************************

Tâm Sự Với.....Đầu Gối

(Kỷ niệm ngày Quân Lực VNCH-19/6)
Nguyên Thạch

Ê đầu gối
Đêm nay tao buồn lắm
Thức dậy đi để lẩm cẩm với nhau...

Tao nói
Mày nghe
Nhưng sao mày chẳng nói câu nào
Là lịch sự
Hay làm cao mày nhỉ !

Như bao ngàn lần trước
Đêm nay, tao miên man suy nghĩ
Mà dòng đời đâu mãi chỉ là thơ.

Mày thấy không
Những cụ già
Phụ nữ
Trẻ thơ

 

Tám mươi lăm triệu dân Việt đang vật vờ cuộc sống...
Thôn xóm điêu tàn
Thành thị ngẩn ngơ trông ngóng
Bao hận thù ngầm cơn sóng trào dâng.

Tao, giờ chỉ còn mày
Duy nhất là một thằng bạn chí thân
Thằng bên phải đã hiến phần cho Đất Nước.

Nhớ thưở xưa
Ra chiến trường, tao có hai đứa mày thằng theo sau thằng tiến trước
Mày bên trái thì còn phần phước ở lại đây
Khi tao buồn đời uống rượu, nạn gỗ lang thang thì cái đầu mày cũng ngất say
Bụng cào đói
Tay tao đánh đàn
Mày đứng thẳng.

Đám Việt cộng chúng khinh khi tao
Thằng ngụy quân què một cẳng
Lê lết tàn đời thà nghèo đói, tao chẳng ăn xin
Mày với tao, hai chiến hữu tự tin
Cờ Tổ Quốc sẽ rực nghìn tia hy vọng.

Mày hào hùng
Không như những thằng đảng viên hèn hạ bon chen tranh giành cuộc sống
Tuy còn hai chân nhưng chúng bước bởi cái đầu
Những thằng Việt gian cũng muốn tiến thân bằng quì gối, chẳng biết hổ thẹn là đâu!
Chắc mày còn nhớ cái tên Cao Cầu trong Thủy Hử...

Ê, sao mày cứ mãi lặng im?
Không đối đáp với tao một chữ
Hằng đêm buồn
Nhưng có bao giờ giận dữ với mày đâu
Thức dậy đi đầu gối của tao ơi, hãy nhìn thế nhân để tao mầy đối đáp vài câu

Mình què quặt lê thân sầu mãn kiếp.

Tao không nằm
Mày cũng đứng
Mày anh hùng
Nhưng sao cứ mãi câm thim thíp
Chẳng lẽ mày buồn đời, chọn lặng im trọn kiếp tàn hơi
Tao cô đơn
Dài nỗi buồn
Nhưng lệ đã hết rơi
Bởi mày cũng như tao... những mảnh hồn thầm lặng.

Đừng buồn nhé
Đời là những chuỗi dài cay đắng !.
Nguyên Thạch

*********************************************

Hỏi Anh còn Luyến Nhớ

(Một nén nhang dâng về anh linh các chiến sĩ Q. L. V. N. C. H
Các thiên thần mũ đỏ đã hi sinh trên bốn vùng quê mẹ và người anh ruột Mũ đỏ LƯƠNG THẾ HÙNG đã nằm xuống tại Thường-Đức)

L.V.M

Anh lặng lẽ đi vào đời binh lửa
Từ tháng ngày, sông núi réo gọi tên
Trận chiến đó đưa anh vào chiến sử
Poncho buồn giờ phủ kín đời trai
Anh nằm xuống cùng niềm đau của núi
Theo từng nhịp bom đạn phá trên lưng
Trong giây phút anh rời xa chiến cuộc
Khi đỉnh đồi còn khói quyện lửa nung
Anh nằm đó, nhưng hồn anh phiêu bạt
Vùng an bình, không thù hận vấn vương
Theo gió bụi anh đi vào miên viễn
Trong hoang tàn trên đỉnh núi hoang sơ
Nợ núi sông giờ này anh đã trả
Chí tang bồng đành đứt đoạn từ đây
Các anh đi hỏi có còn luyến nhớ ?
Nắng quân trường khởi sự kiếp đao binh
Khối bổ xung ,trại Hoàng Hoa nhuộm nắng
Cánh hoa dù nở rộ kín không trung
Các anh đi chắc anh còn luyến nhớ?
Chuyến quân hành mệt mỏi gót phiêu du
Trong bóng đêm ánh châu ngời sáng rực
Của những lần truy kích địch về dêm
Hay những phút đôi tay vàng khói thuốc
Ly rượu nồng uống vội giã từ nhau
Hay anh nhớ những chiều vàng đô thị
Đêm đèn mầu sánh bước cạnh giai nhân

L.V.M
A3 /.K.B.C 3418/ND

Long-Khánh mùa xuân 1975
Nhớ về người anh

*******************************************

Người Thua Cuộc đọc.....

Kẻ Thắng Cuộc!

Nguyễn Tấn Cứ

Chúng tôi có gần bốn mươi năm để làm người thua cuộc
Chúng tôi không viết hoa vì đã thua người thắng lâu rồi
Chúng tôi có hơn ba mươi năm để câm lặng không có quyền than thở
Chúng tôi là những kẻ thua
dưới những tay chơi của cờ gian bạc lận
Chúng tôi đặt cược cuộc đời mình Đất nước mình
vào những chủ thuyết hoang vu không bao giờ có thực
Chúng tôi là một đám lưu dân bị nhập cư đi lang thang
Ngay trên Đất Nước của mình

Người thắng cuộc nói gì hay viết gì
chúng tôi cũng không cần gì kinh ngạc
Họ hành xử với với nhân dân
với kẻ thua cuộc ra sao
chắc cũng không cần phải nhắc lại nhiều
Cũng không có gì phải la toáng lên
khi họ phải nhắc đến những cuộc chiến của cha ông mình
Họ lôi lịch sử ra như một chứng nhân bi thương và phẫn nộ

Cũng không có gì phải rên thét lên
khi họ xé banh lại vết thương xưa cũ
Không có gì phải sung sướng ghê lên
khi họ bắt đầu chơi trò chơi sám hối
Không có gì phải run lên như cơn động kinh
khi họ buộc phải chìa ra bàn tay âm mưu hòa hợp
Như một nắm rắn nằm khoeo như không bao giờ động thủ
Nhưng chỉ cần bạn thò tay ra là một cú đớp kinh hoàng

Họ rất thích viết về mình hàng bao nhiêu năm rồi cũng không gì lạ
Trò chơi hồi kí ngôn ngữ văn chương của Stalin Lenin Fidel Mao Đặng
Của một lố nặc nô âm binh tiểu tướng của chư hầu độc tài và toàn trị
Trò chơi của những Ông Vua không có ngai không bao giờ quên đi quyền lực
Trò chơi của những sinh linh bị chà đạp như zun dưới chân gót của bạo tàn

Họ là một thế giới của những chiến binh ngây thơ
Từ những cánh đồng của mù sương mê man bập bùng u mặc
Họ là những kẻ quyết tử cho một cái gì đó quyết sinh
Từ bưng biền đổ tràn ra phố thị
Họ giải phóng ánh sáng của văn minh trở về bóng đêm của thời tiền sử
Họ tắt hết ánh sáng của điện năng và soi đường bằng ánh đuốc
Họ là những Ông Vua trong một thế giới của trần truồng

Họ biến Đất Nước nầy thành những cuộc ca vang
của bao nhiêu ngày chiến thắng
Họ là kẻ thắng cuộc trong một cuộc chơi
của những ông bầu khói lửa
Họ bóp chặt siết chặt và ngủ say
trên mồ hôi và xương máu
của những hi sinh tan tác rùng rục những nỗi buồn

Không có gì lạ khi họ được viết lại
như là những tên bạo chúa có lòng nhân từ kì quặc
Họ rất thương nhân dân và thương những người anh em
Thương một cách hận thù những kẻ đã bị nửa chừng thua cuộc
Họ cũng là những kẻ khôn ngoan
như những con sói hoang giữa cánh đồng nhân loại
Ho cai trị nhẹ nhàng tàn độc mê man nhưng nanh nọc
Như một đàn thú hoang đang săn không mệt mỏi những con mồi

Họ chà đạp rất thản nhiên như một bông hoa đang đến hồi tàn lụi
Họ là những kẻ thắng cuộc đáng thương nhưng độc địa rất tâm hồn
Bên thắng cuộc nói gì viết gì
cũng không ghê rợn bằng chúng tôi đã sống
đã kinh qua lết qua những tháng ngày ôn dịch
Cũng không ghê rợn gì hơn những cuộc ra khơi
Những cuộc bán mình cho đại dương và cá mập
Những Trại Tập Trung âm u rừng xa xanh thẳm
Những thấp thỏm lo âu trong mắt cáo thị thành

Cũng không mới gì hơn những ngày hôm nay
Khi chúng tôi vẫn phải lênh đênh một mình trên biển rộng
Chúng tôi không có gì hết ngoài sự lưu vong
ngay trên Quê Hương của mình như những con thuyền rách nát
Chúng tôi vẫn phải sống chết hay tồn sinh thôi
ngay trong biển đen rực đỏ thú săn mồi

Bên thắng cuộc nói gì viết gì
cũng không mới gì hơn
với những con chim đang mắc lưới
Cũng không mới gì hơn
đối với những con thú hoang
đang giằng giựt Đất Nước nầy
Chỉ khác giữ những kẻ đã qua truông
Những kẻ đã chết không bao giờ quay trở lại

Bên thắng cuộc thì cũng chỉ là một bên thôi
và không bao giờ thay đổi
Bên thua cuộc thì cũng chỉ một lần thôi
Không thể có cơ thua thêm lần nữa bao giờ

Đọc chỉ để biết thôi
Để biết các Đồng Chí thông minh láu cá thế nào
Để hiểu các Đồng Chí khoan dung chiến lược ra sao
Để biết bên thắng cuộc đã tàn độc lưu manh ra sao
Các Đồng Chí đang phải sống hành động tồn tại ra sao
khi cả thế giới tàn bạo ngu si đang sụp đổ dưới chân người

Nguyễn Tấn Cứ - (nguồn: Damàu)

*******************************************

Chút Gì

Cho

Tháng Tư

Chiêu Anh Nguyễn

còn ngọn lửa nào để thắp cho tháng tư
những vệt rạn trên vòm trời màu xám
những hố lõm cải trang một hành tung khác
thiên di rũ rượi buồn

biển mùa này phản ánh hoàng hôn
đen thẫm vết dầu loang của bao nhiêu mùa cũ
cả triệu linh hồn
quây quần bên tháng tư ngơ ngác
trả cho ai món nợ rửa không trôi
biển có mặn đến ngàn đời vẫn tanh mùi tử khí

còn ngọn lửa nào thắp cho tháng tư không
bên bàn thờ hương khói
hai ông anh trai nhìn tôi cười buồn
ê nhóc “hồi xưa anh mày là sinh viên luật”
“còn tao tới năm hai báo chí đó nha”
bố cũng thế, ánh mắt tôi đọc được
“bố thương mày sinh nhằm năm đói
chín đứa con có mỗi mày thua thiệt”
giá đừng có tháng tư

tan hoang những mùa thiên di sau đó
còn ngọn lửa nào đốt hết những tàn dư
quên hay nhớ
tôi nhìn mình quấn kí ức bằng mảnh khăn sô
khóc cho điều tôi chưa từng chạm tới
mà đau
tôi nhìn tháng tư
Sài Gòn của tôi
và làm dấu thánh
xin cha ngoái nhìn và ban phước lành
cho đất nước này!

Chiêu Anh Nguyễn

***********************************************





 

 

>>>>>>>>>>>Trở về Trang chính<<<<<<<<<<<<<<< |Ve Nhaydu.com