Lam Son 54

Lam Sơn 54

Hành Quân Vùng D.M.Z (Hỏa Tuyến)

MĐ Bùi Đức Lạc

Tháng Tư  tháng đầy oan nghiệt, hình như định mệnh đã áp đặt cho đất nước tôi vào tháng tư, QLVNCH chồng chất oan khiên, bọn phóng viên quốc tế đã được Cộng Sản Quốc Tế mua chuộc (Cộng Sản Việt Nam được Cộng Sản Quốc Tế yểm trợ toàn diện! Cả vật chất lẫn tinh thần), nên đua nhau đăng những tin hoàn toàn bất lợi cho QLVNCH. Truyền thông quốc tế bắt đầu tấn công dồn dập vào tháng tư năm 1965, chèn ép chúng ta chịu những đắng cay, nhục nhã từ ngày này qua ngày khác, bắt đầu từ đó. Thêm vào ác tật ngặt nghèo là căn bệnh trầm kha của đất nước. Các Thầy các Cha thay phiên nhau hành hạ đất nước, cho đến ngày dâng trọn miền Nam cho Cộng Sản Việt Nam, tới lúc đó các cuộc xuống đường của các ngài kể như chấm dứt nhiệm vụ, rồi bị bóp chết thảm thương! Căn bệnh không do một cá nhân hay một đơn vị gánh chịu, mà căn bệnh nó đi sâu vào núi, vào sông, vào rừng, vào ruộng rồi tràn lan tới biển khơi. Không một tế bào nào trong con người mà không thẩm thấu mầm mống của ê chề, của đau nhức. Từ tim óc cho tới lớp biểu bì đã bị phế bỏ, đều chung số phận như nhau. Rồi một ngày tan rã toàn bộ; sáng mở mắt ra thấy mình mất tất cả. Dâng đất nước cho bọn tay sai của Cộng Sản Quốc Tế cai trị cả một Dân Tộc, lúc này cho dù có một ngày văn hiến hay trên bốn ngàn năm văn hiến đâu có khác nhau! Mà QLVNCH đã cùng nhau nâng niu; rồi tự hứa: Hy sinh vì Dân Tộc, trung thành với Tổ Quốc; sống chết với giòng giống Lạc Hồng. Nay đành úp mặt ngậm ngùi sao đây?!
Đến nay những người đâm sau lưng chiến sĩ, không biết họ có bừng con mắt thấy: Bọn nắm quyền cai trị dân tộc Việt Nam, chính là bọn tay sai Cộng Sản Quốc Tế, đang cắt dần đất đai của Tổ Tiên, sau đó cả dân tộc đã mất bao công lao xây dựng, để lại phần tâm huyết cho con cháu, nay con cháu của các người đành lòng dâng hiến cho quan thầy, không tiếc nuối, không lẽ cả dân tộc đứng nhìn hành động bán nước; như người bàng quan hay sao? Dân tộc chúng ta chịu nhục nhã đến bao giờ? Nếu cứ để bọn tay sai ngoại bang, ung dung ngự trị trên (ngai), thì mối căm hờn vẫn còn đè nặng trên vai người sống, trên mồ người chết, oan khiên vẫn còn là đại nạn cho dân tộc Việt Nam nói chung và QLVNCH nói riêng. Đời thuở nào trên chính trường Quốc Gia Việt Nam Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc lại diễn trò: Kẽ bán nước đưa người yêu nước ra xét xử rồi vùi dập mọi bề hay không? Vậy mà bây giờ có đấy! Nó đang diễn ra hàng ngày trên quê hương yêu dấu của chúng ta. Vâng thật chua xót khi nghe “Không gì quí hơn Độc Tập Tự Do”. Một trò hề nhơ nhớp nhất trong lịch sử của dân tộc Việt Nam.
Tháng tư năm 1966, bọn Công Sản Việt Nam tay sai ngoại bang vừa đánh trống vừa ăn cướp, chúng dùng mọi thủ đoạn đê hèn, dâng cho bọn truyền thông Quốc Tế những gì, mà bọn ma đầu truyền thông Quốc Tế muốn, để chúng đăng tin, chụp mũ QLVNCH là lính đánh thue,â không chịu chiến đấu, lính ma-lính kiểng, ươn hèn, nên đã cúi mặt rước quân đội Đồng Minh vào tham chiến tại Việt Nam, một hành động “rước voi dầy mồ”. Chúng ta bị xúc phạm danh dự quá nặng nề. Tin tức này cả thế giới đều thấy, rất ít người thì hoài nghi, còn đa phần thì cho là hoàn toàn đúng. Nước ta ngân khoản về chiến tranh tâm lý không đáp ứng đủ, cho nên không đủ sức nói lên chính nghĩa của mình; hay vì lý do nào khác nữa. Cho dù chúng ta chiến đấu bảo vệ dân lành, bảo vệ đất nước, bảo vệ tự do cho dân tộc.
Dứt khoát và rõ ràng chúng ta là những quân nhân chiến đấu để tự vệ, chúng ta không hề gây hấn, chính nghĩa rạng ngời như vậy; vẫn không đủ chứng minh là mình lương thiện. Đích thực chúng ta ra sức tảo thanh để bảo vệ dân làng chân chất, chúng ta đủ sức tự vệ trên chiến trường, chúng ta hoàn toàn không đủ sức tự vệ trên chính trường, đau đớn như vậy, oan khiên như vậy, chúng ta vẫn chưa thức tỉnh, cho đến ngày hôm nay cái mục tiêu mà chúng ta cần phải dồn mọi nỗ lực vào để chống đỡ, để tự vệ, để vươn lên... Chúng ta vẫn chưa nhận rõ, vẫn thờ ơ, vẫn lần mò đánh phá nhau! Vì đâu lên nỗi!
Chúng ta đánh thuê sao được khi mà bọn tay sai của Cộng Sản quốc tế pháo kích vào dân lành, vào trẻ thơ vô tội điển hình tại trường tiểu học Cai Lậy, chúng ta đuổi chúng đi để không mang họa cho dân lành nữa, hành động bảo vệ dân lành trong sáng chính đáng như vậy, cũng chưa đủ để che bóng chúng ta là lính đánh thuê hay sao?
Trong trận Hạ Lào tức Lam Sơn 719 một sĩ quan tiền sát viên Pháo Binh Nhảy Dù, làø Thiếu Úy Hoàng Công Dân, (anh đã bị bắt làm tù binh tại chiến trường Hạ Lào sau những năm tháng dài đón nhận đòn thù, hiện nay anh đang định cư tại Úc Châu) anh Dân đã trả lời một cán binh Cộng Sản miền Bắc rất minh bạch, rất tình người, rất dân chủ. Khi anh cán binh Cộng Sản miền Bắc vào hệ thống tác xạ của TÐ1PBND phá rối làn sóng liên lạc của hệ thống này
Rồi anh cán binh Cộng Sản lên tiếng sỉ vả: Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa là lính đánh thuê cho Đế Quốc Mỹ, làm công cụ cho Mỹ do Nguyễn văn Thiệu cầm đầu, giết hại dân lành, dâng miền Nam cho quan thầy là đế quốc Mỹ.
Anh Dân nói lại, chính Quân Đội Nhân Dân Miền Bắc mới là lính đành thuê cho Cộng Sản Nga-Tầu (Quốc Tế), làm công cụ cho Cộng Sản Quốc Tế do Hồ Chí Minh cầm đầu, thi hành lệnh đấu tố giết hại dân lành, xâm chiếm miền Nam để dâng nước Việt Nam cho Cộng Sản Quốc Tế; hai bên lời qua tiếng lại không ai chịu thua.
Anh Dân tự nẩy ra một sáng kiến để chứng minh bên nào là lính đánh thuê cho ngoại bang, nên anh đề nghị như sau:
-Để làm sáng tỏ vấn đề chúng ta ai là lính đánh thuê cho thế lực ngoại bang; tôi sẽ hô to đả đảo Đế Quốc Mỹ, đả đảo Nguyễn văn Thiệu. Khi tôi hô như thế xong, anh cũng làm như vậy; anh sẽ hô to đả đảo Cộng Sản Nga-Tầu, đả đảo Hồ chí Minh. Anh Dân lại dõng dạc
-Bây giờ tôi tình nguyện hô trước, anh hô sau cho bớt mặc cảm nhé! Nếu anh không giám hô theo tôi, thì đích thực Quân Đội Nhân Dân miền Bắc của các anh là lũ tay sai Nga-Tầu, đem chủ nghĩa Cộng Sản ngoại lai dầy xéo quê cha đất tổ. Hoặc anh sẽ đề ra một đề tài nào đó, để chứng minh chúng tôi là lính đánh thuê cho đế quốc Mỹ, còn các anh Bộ Đội Cộng Sản miền Bắc là bảo vệ dân, không chủ trương xâm lăng miền Nam, chúng tôi xin làm theo ngay, còn bây giờ  anh hãy làm theo tôi nhé; nói xong anh Dân dõng dạc hô to......
-Đả đảo đế quốc Mỹ, đả đảo Nguyễn Văn Thiệu........Tên cán binh Cộng Sản miền bắc Việt Nam, đành tự nhận mình là tay sai Cộng Sản Nga-Tầu nên cúp đuôi, im hơi không dám trả lời! Đo,ù một quân nhân tác chiến mà đấu lý với một cán binh đã được nhồi sọ đầy đủ lý thuyết, một cán binh đại diện cho nhóm người tay sai ngoại bang, mang chủ nghĩa Cộng Sản về dầy xéo quê Cha đất Tổ, đành chịu thua lý lẽ sáng ngời của chúng ta, tiếc rằng anh không làm việc trong ngành tâm lý chiến, mà lại là sĩ quan Pháo Binh Nhảy Dù. Đó một bằng chứng ai bảo vệ dân lành; ai đánh thuê? Nhìn vào thảm trạng của đất nước hiện nay thì quá rõ ràng rồi, từ em học sinh lớp 1 cho đến anh sinh viên năm thứ 4, đều thấy rõ bộ mặt thật của chính quyền bán nước!
Từ tháng tư năm 1965; khi có sự hiện diện của quân đội Đồng Minh chiến đấu bên cạnh chúng ta. Bọn đánh thuê cho Cộng Sản Quốc Tế được dịp ăn nói huyên thuyên, chúng tuyên truyền trong nước: Hoa Kỳ chủ trương xâm lược, đem quân chiếm nước ta và sẽ đặt một chế độ cai trị như Thực Dân Pháp đã cai trị (gian như Vẹm, lém như Hồ; các cụ nói quả không sai) vẹm còn nói QLVNCH chỉ là lính đánh thuê cho Hoa Kỳ, cái dĩ vãng Thực Dân Pháp đã áp đặt một chính sách bóc lột dã man, để mang tài nguyên của đất nước chúng ta về xây dựng Mẫu quốc, cái nạn nô lệ ngoại bang vẫn còn là một áng mây đen độc hại, sự tàn ác đã phủ lên đầu dân ta hàng trăm năm. Các anh lính khố xanh khố đỏ, dưới quyền chỉ huy của người Pháp, hống hách dọa nạt dân lành, vẫn còn là hình ảnh xấu xa, nên toàn dân mỗi khi nhớ tới các hình ảnh này, vẫn còn thấy kinh hoàng, vì nó chính là đại họa của dân tộc.
Nay nhìn thấy quân đội Đồng Minh dáng người không khác bọn thực dân Pháp, một sự thực khó biện minh, sự thực rành rành như vậy cho nên dân chúng tin ngay là bọn Vẹm nói đúng. (Xin được nói một góc cạnh nhỏ của đời sống dân ta lúc Pháp cai trị, để các bạn trẻ nhìn thấy bọn thực dân Pháp chèn ép, bóc lột như thế nào: Muốn có muối dùng hàng ngày, phải mua “muối ty” tức là muối của nhà nước bảo hộ, chỉ có cơ quan công quyền mới được bán muối ty, ngoài chợ không có bán muối, dân ven biển tự làm lấy muối để dùng là muối lậu, người nào tự làm muối đem bán là mắc tội (phản động) vi phạm luật pháp của chế độ, người đó sẽ bị đánh đập vô cùng dã man, bỏ tù dài hạn mà không cần xét xử. Thanh niên ai cũng thích nhâm nhi chút rượu “ba xí đế” cũng phải mua rượu ty, nếu tự nấu rượu lấy, không may bị bắt là một đại họa cho cá nhân và gia đình. Thuốc phiện ty bán tự do, nhưng phải là thuốc của ty, có tiền là mua tự do tại cơ sở công quyền và còn trăm nghìn các thứ khác đè lên đầu lên cổ dân lành, con gái nhà lành xinh đẹp, quan Tây và ngay cả quan Ta muốn lấy ai thì lấy, muốn bỏ ai thì bỏ. Thuế đinh, thuế điền, “tức là thuế đánh lên đầu người, thuế đánh trên ruộng đất” bóc lột đến tận xương, tận tủy nông dân, ruộng vườn tốt tươi nhưng dân vẫn không đủ ăn! Hỏi như vậy? Làm sao dân không oán hờn).
Vì vậy khi thấy quân đội đồng minh xuất hiện. Dân chúng nơm nớp lo sợ, không khác chi con chim đã bị trúng tên, thấy ai cầm cây, cũng tưởng là cung - tên, khiếp vía là đúng quá đi thôi! Bị nô lệ thêm một lần nữa bởi giống mũi lõ mắt xanh, cảnh lầm than đói rét, cơ hàn hiện ra trước mắt, cho nên dân kém hiểu biết một lòng theo “ kháng chiến chống Mỹ cứu nước” là vậy!
Ít người dân lành chịu nhìn thấy năm 1964-1965 là những năm chúng ta đang yếu kém về chính trị, hạ tầng cơ sở chưa thực sự được xây dựng từ trước, giấc mơ Ấp Chiến Lược bảo vệ thôn ấp, đã thực sự thất bại, cho dù lý thuyết qúa hay, vì cán bộ hạ tầng không thật sự thi hành chính sách quy mô của chính phủ đề ra, bôi bác, tắc trách, chểnh mảng khi thi hành công tác cần thiết này; lúc có giới chức đi kinh lý, phần hào nhoáng bên ngoài qúa hay, thậm chí có cây không có rễ, rồi không đủ quân bảo vệ ấp, các ấp không sao tự bảo vệ mình, bởi lực lượng Nhân Dân Tự Vệ trang bị quá thô sơ. Mỗi khi một đơn vị Cộng Quân cấp Trung Đội trở lên tấn công ấp, là thêm một chiến thắng cho Cộng Quân. Đến đồn lũy kiên cố nhiều lúc còn bảo vệ không nổi, làm sao quân đội chúng ta đủ quân để bảo vệ ấp chiến lược cho được, đó là một sự thực, tại miền Trung, có chỗ ấp chiến lược lại trở thành chỗ trú quân của Cộng Sản, có rất nhiều lúc chính bản thân tác giả phải tham dự hành quân giải tỏa ấp chiến lược tại vùng Nam Ngãi, có khi các ấp này chỉ cách quận lỵ không đầy 1 mile, đó! Hạ tầng cơ sở của chunùng ta như vậy đó. Cho nên lúc thượng tầng tranh chấp, không yên; mà hạ tầng đang lỏng lẻo, chắc chắn phải tan hoang, Cộng Sản miền Bắc lợi dụng tình hình này gia tăng họat động quân sự, chúng cho xâm nhập các đại đơn vị chính quy của chúng từ Bắc vào Nam, để thôn tính trọn miền Nam từ năm 1965, nhưng chúng vẫn rêu rao đó là nhân dân miền nam nổi dậy chống Mỹ cứu nước, Cộng Sản miền Bắc vơí mục đích rõ ràng là xâm chiếm miền Nam, bộ đội miền Bắc lúc nào cũng được trang bị các vũ khí mới nhất của khối Cộng Sản quốc tế, năm 1964 trong lúc QLVNCH vẫn còn sử dụng súng cá nhân như garant, carbine bắn từng viên và các loại súng khác từ thời đệ nhị thế chiến, như thompson chĩ cần bắn bốn hay năm băng đạn là đạn ra khỏi nòng rơi ngay trước mặt, trong lúc đó quân xâm lăng bắc Việt Nam đã dùng súng cá nhân là AK47 tự động, hỏa tiễn cầm tay, cùng các loại súng cộng đồng tối tân khác.
Quân số của bộ đội Cộng Sản miền Bắc Việt Nam, lúc nào cũng trên chân chúng ta vì: Thanh niên miền bắc không có lựa chọn nhập ngũ hay trốn lính như miền nam, thanh niên miền Nam trốn Quân Dịch đầy dẫy không bị bắt. Cả nam lẫn nữ miền bắc đến 16 tuổi, nếu có gan trốn Nghĩa Vụ Quân Sự là cả nhà đói, “cúp hộ khẩu” mỗi phường mỗi khóm đều có công an theo dõi từng miếng ăn, từng manh áo của từng người dân. Công an phường kiểm soát rất chặt chẽ bằng chế độ hộ khẩu, hỏi nếu trốn nghĩa vụ quân sự thì trốn đi đâu, ai có gạo nuôi ăn trong khi không gia đình nào đủ (gạo) ăn, mà trước sau cũng chắc chắn bị bắt, phải lao công chiến trường, sống trong nhà tù khổng lồ Công An trị, mọi người nghi hoặc nhau, con cái tố cha mẹ là chuyện bình thường, hàng xóm tố nhau là chính nghĩa của chế độ Cộng Sản, không có lối nào thoát nên buộc lòng phải nhập ngũ để (giải phóng miền nam), hơn nữa miền Nam gọi thêm quân lấy tiền đâu trả lương? Còn miền Bắc! Thì bộ đội không cần trả lương, có cơm ăn ngày hai bữa với muối vừng (mè) là quí lắm rồi. Cho nên trong chiến trận không may ai trong quân đội miền Nam bị gục ngã ngoài chiến trường, Bộ Đội miền Bắc trăm lần như một. Ưu tiên một là kiếm trên cánh tay trái của nạn nhân, xem có đồng hồ đeo tay hay không? Ưu tiên hai là lục trên túi đeo lưng xem có đồ ăn hay không?
Trong tình huống miền Nam kiệt quệ như vậy, Quân đội Đồng Minh chỉ vào ngăn chặn bộ đội Cộng Sản miền Bắc, không cho chúng theo lệnh Nga-Tầu đem chủ nghĩa Cộng Sản vào nhuộm đỏ miền Nam Việt Nam (như hiện nay đó), họ chỉ vào miền Nam tham chiến sau khi bộ đội Cộng Sản miền Bắc, đã xua quân xâm lược miền Nam, quân đội Đồng Minh chỉ làm một hành động phụ giúp chúng ta tự vệ, quân đội Đồng Minh không lúc nào tiến quân xâm lược miền Bắc, (tiến sang Campuchia, hay Lào; quân đội đồng minh cũng không được lệnh) mà chỉ bảo vệ miền Nam, như vậy có phải là xâm lăng hay không? Người bạn tốt bụng giúp chúng ta canh chừng không cho bọn thảo khấu vào nhà chúng ta ăn cướp, đó là hành động trừ gian, không thể là hành động gian manh được ! ! ! Hành động đưa quân xâm lăng miền Nam, đó mới chính là hành động gian manh của bọn thảo khấu miền Bắc.
Trước tình hình như vậy chúng ta những quân nhân trong các đơn vị chiến đấu chỉ cặm cụi chiến đấu ngoài chiến trường với hy vọng đem “chí làm trai thời loạn” quyết chiến đấu bảo vệ miền Nam Việt Nam, để miền Nam không lọt vào tay Cộng Sản, nhắn cho bọn hoạt đầu chính trị Quốc Tế biết rằng: Họ nghe theo bọn Cộng Sản Quốc Tế tung tin, QLVNCH không chịu chiến đấu là hoàn toàn sai lạc, hoàn toàn bất lương, yếu tố chính là chúng ta không đủ quân số để đương đầu với lực lượng quân số đông đảo miền Bắc. Các chiến sĩ Nhảy Dù một lòng vì dân vì nước, ngay thời điểm đó chúng ta, các quân nhân trong đoàn quân Mũ Đỏ, đã thẳng thắn trả lời cho bọn bất lương quốc tế thấy rằng: QLVNCH có chiến đấu hay không? Chúng ta chiến đấu can trường từ ngày mới thành lập sơ khởi Nhảy Dù Việt Nam năm 1947, ở đâu có bóng dáng các chàng trai Mũ Đỏ, đều làm bạt vía quân thù. Sau đây chỉ vài nét chính trong quân sử của đoàn quân Mũ Đỏ/ QLVNCH, mà ai ai cũng đã biết qua.

Đầu xuân 1967 Chiến Đoàn 1 Nhảy Dù do Trung Tá Hồ Trung Hậu chỉ huy, gồm TĐ1ND, TĐ7ND, TĐ8ND, đã trả lời bằng chiến thắng vinh quang, khi tiến quân song song với một trung đoàn Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ tại Quảng Ngãi, đã đại thắng trận Liên Kết 81, với hàng trăm xác bộ đội miền Bắc bỏ lại tại chỗ, hàng trăm vũ khí đủ loại địch bỏ lại trên chiến trường, nếu bộ đội miền bắc  không khôn ngoan chém vè như loài cáo (Hồ) thì xác sẽ bỏ lại hàng ngàn. Sau thời gian dài chiến đấu tại vùng 1 và sau khi chiến thắng trận Liên Kết 81. Chiến đoàn trưởng Hồ Trung Hậu đưa Chiến Đoàn 1 Nhảy Dù về Sài Gòn nghỉ dưỡng quân.

Mùa thu năm 1967 Chiến Đoàn 3 Nhảy Dù do Trung Tá Nguyễn Khoa Nam chỉ huy, gồm TĐ2ND và TĐ3ND tiến quân song song với Lữ Đoàn Bộ Binh thuộc Sư Đoàn 4 Bộ Binh Hoa Kỳ, đã chiến thắng tại ngọn đồi 1416 Darkto, Kontum. Chiến thắng này lúc đầu phóng viên ngoại quốc không tin là sự thực, nhưng khi các phóng viên ngoại quốc xuống thị sát tại chiến trường, chúng mới thấy thành quả chiến đấu của Mũ Đỏ Việt Nam. Vì trước đó một ít ngày, chính bọn phóng viên Quốc Tế này đã loan tin QLVNCH ươn hèn không chịu chiến đấu và không đủ sức chiến đấu. Chiến thắng này làm bọn phóng viên vô lương tâm phải bẽ bàng. Đó là những trận đánh lừng danh đi vào quân sử, chúng tôi xin nói sau. Chiến thắng này Trung Tá Nguyễn Khoa Nam đón nhận Đệ Tam Đẳng Bảo Quốc Huân Chương, cùng huy chương cao quý của Hoa Kỳ.

Mùa hè năm 1967 Chiến đoàn trưởng Đào Văn Hùng đưa quân ra vùng hỏa tuyến gồm TĐ3ND, TĐ5ND, TĐ9ND. Ngày đó một chiến đoàn Nhảy Dù chỉ có một pháo đội 4 khẩu đại bác 105 ly kiểu M101 yểm trợ trực tiếp mà thôi, các đơn vị Nhảy Dù đáp xuống phi trường Phú Bài, rồi từ đó ra vùng hỏa tuyến bằng đường bộ, CĐ2ND tiến song song với Trung Đoàn 2 của SĐ1BB do Trung Tá Vũ văn Giai chỉ huy và lữ đoàn Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, ba đơn vị cùng tham gia cuộc hành quân với cái tên Lam Sơn 54.

Lam Sơn 54
Chiến Đoàn 2 Nhảy Dù bắt đầu tiến quân từ tuyến xuất phát cách thị xã Đông Hà khoảng non 10 cây số về hướng bắc, Vùng trách nhiệm của ba đơn vị được phân chia, dọc theo hướng Bắc Nam, phân chia trách nhiệm từ Đông sang Tây như sau : Trung Đoàn 2 của SĐ1BB do Trung Tá Vũ Văn Giai chỉ huy chịu trách nhiệm từ quốc lộ số 1 ra tới biển, chiều dọc từ thị trấn Đông Hà đến Sông Bến Hải. Chiến Đoàn 2 Nhảy Dù chịu trách nhiệm từ quốc lộ số 1 tới Cồn Tiên, Lữ Đoàn Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ từ Cồn Tiên tới chân dẫy trường sơn Ngoài ra trên dẫy trường sơn có những đơn vị khác của Hoa Kỳ hoạt động nhưng không nằm trong chiến dịch Lam Sơn 54, máy bay quan sát của Hoa Kỳ bao vùng, để phát giác vị trí pháo của địch. Các đơn vị hành quân được tăng cường hỏa lực Hải Pháo của hạm đội Hoa Kỳ đang có mặt ngoài biển đông, không quân chiến thuật Hoa Kỳ và Việt Nam yểm trợ theo yêu cầu, không quân chiến lược được đánh những vùng phía bắc Cồn Tiên, chính vì vậy mà bộ đội chính quy của Cộng Sản miền bắc Việt Nam, (chúng tôi không nhớ rõ tên vì chúng bị tổn thất liên tục, nên phải luân phiên thay thế nhau tham chiến hàng ngày, đa phần chúng thuộc các SĐ324, 304, 308) đều dạt về phía nam Cồn Tiên, trú ẩn theo những giao thông hào chằng chịt, hiểm hóc, được đào sẵn từ lâu, những giao thông hào này được đào trong những làng mạc bỏ hoang, những làng mạc chi chít này không còn một mái nhà, đương nhiên không còn một sinh vật lương thiện tại đây.
Sở dĩ Lam Sơn 54 được hình thành là do một tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ đóng tại Cồn Tiên, cả tuần nay không tiếp tế và không tản thương được, máy bay tiếp tế tản thương bị pháo binh từ trong dẫy trường sơn, từ trong các làng mạc có dân bên kia Bến Hải, bắn tan nát bãi trực thăng, máy bay quan sát và radar tìm thấy vị trí súng, nhưng bên kia vùng phi quân sự, lúc đó chưa có lệnh dùng B52 oanh tạc bên kia giới tuyến, máy bay chiến thuật cũng bị hạn chế hoạt động bên kia sông Bến Hải , hơn nữa sau khi bắn xong là chúng đẩy súng vào hầm che dấu, các ổ phòng không chung quanh căn cứ Cồn Tiên cũng hoạt động mạnh, chúng bị tiêu diệt ngay nếu bị phát hiện, nhưng tiêu diệt ổ phòng không này lại có ổ phòng không khác thay thế ngay, vì sát hậu phương của địch, số thương binh của Hoa Kỳ trong căn cứ Cồn Tiên mỗi lúc một cao, số thương binh này đa phần là do bị địch pháo kích, việc tản thương là việc ưu tiên cần giải quyết. Trở ngại chính cho việc tiếp tế tản thương, cho căn cứ Cồn Tiên là đơn vị phòng không hoạt động mạnh mẽ trong vùng, không những vậy khi máy bay trực thăng xuống thấp, từ Quốc Lộ 1 cho đến Cồn Tiên, hành lang bay, địa thế thậtt lý tưởng cho trực thăng, nhưng địch đã gây cho trực thăng nhiều trở ngại, bởi vì ngòai hỏa lực phòng không, khi máy bay xuống thấp, vũ khí cá nhân cũng có thể hạ trực thăng dễ dàng. Với địch tình như vậy. Bộ Chỉ Huy chiến dịch Lam Sơn 54, giao ngay cho Chiến đòan 2 Nhảy Dù trách nhiệm, vùng gây nhiều trở ngại cho việc tiếp tế tản thương, vì họ tin rằng Nhảy Dù Việt Nam sẽ làm tròn nhiệm vu.
Vùng trách nhiệm của Nhảy Dù Việt Nam, ai cũng nhìn nhận rằng đây chính là vùng khó giải quyết nhất, theo tin tức tình báo trong vùng có một Trung Đoàn địch, được tăng cường một tiểu đoàn súng nặng trang bị súng cối và súng chống chiến xa, một tiểu đoàn súng phòng không, đơn vị phòng không gây quá nhiều trở ngại cho máy bay trực thăng, (lưu ý các đơn vị này được thay đổi thường xuyên). Xin được nhắc lại đây chính là hành lang lý tưởng cho việc tiếp tế và tản thương cho căn cứ Cồn Tiên, trực thăng không thể bay vòng quanh căn cứ rồi từ từ hạ thấp đáp xuống sân bay của căn cứ như những  địa điểm khác, vì như vậy các đài quan sát địch quan sát được rõ ràng. Tại đây tránh sự nhòm ngó của các đài quan sát địch, đang từ những điểm chiến thuật trên dãy Trường Sơn, tại các đài quan sát này chúng gọi pháo binh bắn vào những điểm trực thăng có thể đáp xuống để tiếp tế đạn dược lương thực và nhận thương binh tử sĩ nếu có, khi thấy  trực thăng đáp xuống là xin tác xạ vào những điểm đã được chúng điều chỉnh yếu tố tác xạ chung quanh căn cứ, hàng chục vị trí pháo của địch thi nhau nhả đạn tới, nên không một máy bay trực thăng nào dám bay như vậy, mà phải từ từ xuống thấp từ quốc lộ 1, vào thẳng Cồn Tiên rồi đáp xuống sân bay của căn cứ, như vậy tránh được các đài quan sát, nhưng lại bị các ổ súng phòng không, hay bộ binh địch tiêu diệt. Các đài quan sát thì khó tiêu diệt, không biết chúng ngồi núp sau tảng đá nào, hay trên một cây rậm rạp nào, trên dãy trường sơn dài, rộng bao la. Còn các cây phòng không hay bộ binh địch chúng ta có thể chế ngự được, bằng những đơn vị chiến đấu của ta. Đó chính là mục đích của cuộc hành quân Lam Sơn 54.
Trong vùng về quân số và đạn dược của các trung đoàn địch mỗi khi vào vùng, được bổ xung và tiếp tế đầy đủ, những trung đoàn này đã gây tổn thất cho các đơn vị vào giải tỏa Căn Cứ Cồn Tiên, cũng như không để máy bay trực thăng tiếp tế và tản thương hoạt động cho căn cứ Cồn Tiên. Vừa mở màn cuộc chiến, Chiến Đoàn 2 Nhảy Dù từ quốc lộ 1 băng qua đường xe lửa lấy hướng tây-bắc tiến quân, TĐ9ND chiếm mục tiêu A, TĐ3ND tiến chiếm mục tiêu B, TĐ5ND làm trừ bị có nhiệm vụ bảo vệ bộ chỉ huy Chiến Đoàn và Pháo Binh.
Ngày 17 tháng 5 năm 1967, trời trong xanh, cơn nắng mùa hè đã hành hạ đoàn quân Mũ Đỏ không ít, nhìn những chiến binh Mũ Đỏ, súng đạn đầy người, lưng mang quân trang và lương thực, trông xa xa chỉ thấy túi đeo lưng di chuyển, không thấy bóng dáng họ đâu, vì túi đeo lưng to lớn hơn thân mình họ, đời lính gian truân làm sao?
Như trên đã nói trên bản đồ vùng hành quân là vùng làng mạc chi chít, nhưng trên thực tế đây là vùng hoang vu, hầm hố và giao thông hào dầy đặc, địch quen địa thế hơn chúng ta, trong lúc TĐ9ND tiến chiếm mục tiêu A, không may tiểu đoàn trưởng TĐ9ND Thiếu Tá Lê văn Huệ bị tử thương, không vì đụng độ nặng mà chỉ do đạn bắn sẻ, Thiếu Tá Nguyễn Thế Nhã được thay thế Thiếu Tá Huệ, TĐ9ND hoán chuyển nhiệm vụ của TĐ5ND. TĐ5ND tiến chiếm mục tiêu A; TĐ3ND tiến chiếm mục tiêu B, hai tiểu đoàn Nhảy Dù chỉ chạm địch không đáng kể. Suốt ngày hôm đó Trung Tá Đào Văn Hùng Chiến Đoàn Trưởng Chiến Đoàn 2 Nhảy Dù bực bội, ông lẩm bẩm “thằng 9 nó bôi bẩn vào mặt tôi”.
Trước khi vào vùng hành quân, quân đội Hoa Kỳ, đã phổ biến cho các đơn vị tham chiến một tài liệu vô cùng quan trọng, tài liệu này mới lấy được trên xác của chính trị viên tiểu đoàn địch, trong tài liệu đó địch đã được học tập kỹ càng chiến thuật nói về các cuộc hành quân trực thăng vận, hay kỹ thuật tấn công mục tiêu của QLVNCH và Quân Lực Đồng Minh trong đó có đoạn như sau : “quân Mỹ Ngụy chúng muốn đánh một vị trí nào đó của chúng ta, chúng cho máy bay thả bom và bắn pháo binh rất hung hãn vào vị trí đó trước, khi phi pháo ngưng bắn phá, là lúc chúng tiến quân. Vì vậy các đơn vị phải lưu ý, khi thấy phi pháo ngưng là lúc chúng dùng bộ binh hoặc thiết giáp đồng loạt tiến công vào vị trí của ta. Biết như vậy bộ đội ta phải sẵn sàng chiến đấu để tiêu diệt chúng, lúc chúng thả bom hay bắn phá chúng ta phải ẩn núp tránh thiệt hại, nhắc lại khi chúng vừa ngưng oanh kích hay pháo kích là lúc chúng tiến công, tài liệu này phải được học tập kỹ càng tới các cấp thấp nhất”.
Khi nắm được tài liệu này Trung Tá Chiến Đoàn Trưởng cho thay đổi kế hoạch ngay lập tức, chỉ dùng phi pháo khi chúng ta chạm địch, tiến chiếm mục tiêu theo lệnh hành quân, sẽ không dùng hỏa lực không quân hay pháo binh như trước nữa, mà dùng các toán nhỏ (như các toán viễn thám, hay các toán đa năng sau này) ngụy trang kín đáo xâm nhập mục tiêu rồi tùy theo tình hình, khai triển trận đánh. Hoặc vừa điều chỉnh pháo binh, vừa tiến quân trong lúc đang điều chỉnh pháo binh, (nhưng chỉ sử dụng một khẩu hay hai khẩu thi hành tác xạ để đánh lừa địch là ta không có ý định tấn công) cho dù có yếu tố tác xạ đúng mục tiêu vẫn không bắn hiệu quả bằng cả pháo đội, mà chỉ bắn cầm chừng từng viên đạn Pháo Binh, để địch quân tiếp tục ẩn núp, cho rằng ta chưa tiến quân, địch sẽ cho rằng đó chỉ là những tác xạ quấy rối mà thôi.
Sau khi TĐ3ND chiếm mục tiêu B xong. Chiến đoàn cho lệnh TĐ3ND giao MTB cho TĐ5ND và dạt sang hướng đông khoảng 500 thước, chờ lệnh tại đó. Đứng nhìn mục tiêu dự phòng (MTDP), khu đồi không cao lắm, nhưng khá rậm rạp, không một bóng chim bay trên đồi này, Thiếu Tá Trần Quốc Lịch biết ngay là có địch tại đó,  tiểu đoàn trưởng TĐ3ND suy nghĩ, khúc xương khô khó nuốt kia, chắc chắn “chiến đoàn sẽ mời mình xơi”, nếu không tại sao ông lại cho mình “ngụy trang kín đáo, im lặng vô tuyến, nằm chờ lệnh tại hướng này”, Cai Hùng luôn cho lệnh chắc chắn và có suy tính, nghĩ như vậy nên Vị TĐT/TĐ3ND liền cho lệnh hai đại đội 32 và 34, lúc đó là hai đại đội mạnh của tiểu đoàn, trong thời điểm vị tiểu đoàn phó vắng mặt, ông chỉ định đại đội trưởng thâm niên, con gà cứng cựa nhất tiểu đoàn, chỉ huy cánh quân làm nhiệm vụ lịch sử, hai đại đội làm nỗ lực chính, ông nhấn mạnh tình hình tới cấp trung đội, địch đang có mặt tại mục tiêu DP, chúng ta phải di chuyển âm thầm lại đó, không gây ra một sơ hở nào để địch phát hiện có sự hiện diện của chúng ta. Hai đại đội bọc hai bên hông địch, khi sẵn sàng báo bằng cách bấm liên hợp như chúng ta đã dùng, phải  dặn dò anh em binh sĩ rõ nhiệm vụ sanh tử này, trong trường hợp bất khả kháng phải tiêu diết địch quân bằng lưỡi lê, không gây ra một tiếng động, không để lộ hình tích. Hiện tại chiến đoàn đang ra công đánh lừa địch, để chúng tin rằng chúng ta đang nỗ lực tiến về hướng tây, để bắt tay với quân trú phòng trong Cồn Tiên. Chúng ta phải đề coa cảnh giác để hoàn thành nhiệm vụ.             
Rất tài tình hai đại đội đã di chuyển tới sát mục tiêu, đúng vị trí ấn định, quãng đường khoảng 2 cây số, trên đường tiến quân đồi lúp xúp, rừng tràm, sim và mai, không rậm rạp, không cao quá đầu người, vậy mà hai đại đội di chuyển không một sơ hở, nên địch quân bị quân ta bám sát, mà địch quân không phát giác. Các toán khinh binh của hai đại đội chỉ cách tổ báo động của địch quân không đầy 50 thước. Thận trọng, cảnh giác, nằm im chờ lệnh.
Trong khi đó TĐ5ND vào MTB khi TĐ3ND chỉ vừa rời khỏi, không đầy 10 phút sau, liền chạm địch ngay trong mục tiêu B, tại vùng này địch quân quen địa thế nên luôn luôn bám sát, để sẵn sàng đánh bọc hậu, hay bắn sẻ khi quân ta sơ hở. Liền sau đó chiến đoàn cho lệnh TĐ5ND bung về hướng tây (gần căn cứ Cồn Tiên) chiếm mục tiêu là một ngọn đồi thấp, mà chiến đoàn vừa đặt tên đó là mục tiêu C, pháo binh và hải pháo bắn dọn đường, bắn xối xả vào MTC ở hướng tây của trục tiến quân, sau đó chiến đoàn xin không quân đánh, hai phi tuần từ hàng không mẫu hạm vào đánh phá MTC, để làm trò “dương tây kích đông”. Đồng thời tiền sát viên Pháo Binh xin tác xạ vu vơ gần mục tiêu Dự Phòng ở hướng đông của trục tiến quân. Pháo binh bắn từng viên một vào phía sau mục tiêu Dự Phòng để địch quân núp kỹ, mà không đề phòng có quân ta đến đánh.
Chiến Đoàn Trưởng Đào Văn Hùng ngồi nhìn bản đồ, lẩm bẩm một mình, thằng 3 sẽ có ăn tại MTDP, khi TĐ5ND tấn công MTC đã làm cho địch quân lầm tưởng đó là hướng tấn công của ta, vì MTC là hướng tiến tới Cồn Tiên, địch quân tin rằng chúng ta sẽ vào bắt tay với đơn vị đóng tại Cồn Tiên, chúng pháo liên hồi vào cánh quân của TĐ5ND, nhưng các chiến sĩ Mũ Đỏ TĐ5ND di chuyển không cho đài quan sát trên núi cao thấy, nên hoàn toàn không bị tổn thất bởi những loạt pháo này. Các vị trí pháo này rất khó cho phi cơ quan sát bao vùng nhận diện, chúng vẫn cố gắng ngụy trang đánh lừa phi cơ quan sát; các vị trí phòng không cũng chống trả yếu ớt, nên lơ là đề phòng hướng đông tức MTDP, ý định điều quân của Chiến Đoàn Trưởng Chiến Đoàn 2 Nhảy Dù, được khai thông hoàn toàn. 
Trung Tá Đào Văn Hùng, thấy đã đúng thời điểm của ông tính, khi TĐ5ND đã hoàn thành xứ mệnh đánh lừa địch quân, đích thân ông cầm máy cho lệnh TĐ3ND tấn công MTDP, mọi việc đều đã sẵn sàng. Cũng may là: Đúng lúc nhận được lệnh tấn công mục tiêu Dự Phòng là lúc mà một khinh binh của ĐĐ32ND sơ sót để địch phát giác. Nên đồng loạt hai đại đội xung phong vào ngang hông địch.
Đồng thời thành phần còn lại của TĐ3ND, bao gồm cả chi đoàn TVX, rầm rộ xuất quân, khi cánh quân này di chuyển cát bụi mù mịt, liền bị địch quân dùng súng cối 82 ly, từ MTDP bắn chặn ngay, địch quân chỉ vừa khai hỏa. Thiếu Tá tiểu đoàn trưởng TĐ3ND liền cho lệnh hai đại đội 32 và 34 tấn công. Thật sự thì buộc lòng hai đại đội đi làm lịch sử, cũng vừa khai hỏa. Địch quân hoảng hốt bị tấn công bất ngờ, “chúng mới được học tập kỹ càng, chúng chỉ bị đánh khi đã bị máy bay oanh tạc, hay Pháo Binh pháo kích mở đường, nhưng bây giờ chưa bị Phi Pháo tấn công, tình thế này chúng không bàng hoàng sao được”. Nên chúng không kịp đề phòng, Các chiến sĩ Mũ Đỏ áp dụng đúng câu “tiên hạ thủ vi cường”, hai đại đội Nhảy Dù đồng loạt xung phong, các chiến sĩ Mũ Đỏ không cho các xạ thủ súng cối của địch bắn được lấy viên đạn thứ hai, các xạ thủ đại liên chưa kịp khai hỏa, thì đã bị các Thiên Thần Mũ Đỏ tràn ngập vị trí, bộ chỉ huy trung đoàn địch, yên tâm được một tiểu đoàn chính quy bảo vệ. Nhưng không kịp trở tay; cho dù phòng vệ kỹ càng. Nhưng đã không ngờ lối đánh thần tốc của Nhảy Dù. Nên tiểu đoàn này đã không bảo vệ được bộ chỉ huy và các cấp chỉ huy trung đoàn, đành chạy tháo thân, bỏ lại chiến địa tất cả thương binh, trong đó có cả cấp chỉ huy.
Sau khi Trung Tá chiến đoàn trưởng cho lệnh TĐ3ND tấn công, không đầy mười phút sau, ban 3 tiểu đoàn đã báo cáo tịch thu 2 súng cối 82 ly, 2 súng không giật 82 ly, 4 súng B40 và nhiều chiến lợi phẩm khác xin báo cáo sau...... Thiếu Tá Nguyễn Thái Hợp tham mưu trưởng chiến đoàn không tin đó là sự thật!...........Nếu không ở tại chỗ để quan sát lối tấn công của TĐ3ND, nếu không biết việc điều quân của TĐ3ND, thì không ai có thể tin đây là sự thực; nên ông phải hỏi đích danh Thiếu Tá tiểu đoàn trưởng xin xác nhận lại. Sau đó Thiếu Tá Hợp mới báo cáo cho Trung Tá Hùng biết. 
Tiểu Đoàn Trưởng TĐ3ND còn nói khôi hài, trên máy khuếch đại ai cũng nghe ông nói: “Hai cây súng cối khói còn đang bay ra từ nòng súng”. Nhận được báo cáo chiến thắng, Trung Tá Chiến Đoàn Trưởng cũng không tin, ông đang buồn vì T/T Huệ tử thương, ngoài mặt ai cũng tưởng ông cứng rắn, nhưng hôm nay đôi lúc cặp mắt ông lưng tròng, suốt buổi ông vò đầu tức tối, ông sang vị trí pháo đội, nhờ pháo đội hỏi tiền sát viên, điểm đứng của tiền quân bạn và sự chiến thắng của TĐ3ND. Lúc đó pháo đội đang bắn chặn đường tháo chạy của địch, khi được xác nhận tiền quân bạn và tình hình tại chỗ. Ông không thể ngờ là chỉ mới chưa đầy 10 phút sau khi ông cho lệnh tiến quân, mà “thằng 3 nó chiến thắng lớn như vậy”. Nhớ ra điều gì, ông không nói với ai, đích thân ông cầm máy hỏi thiệt hại của ta. Được báo cáo bên ta chỉ có 2 tử thương, một số bị thương chưa kiểm soát xong, ông (cai Hùng) rống lên trong máy chửi:
-..................Tụi bay bịp thằng già này hả! ! ! Chính đích thân tiểu đoàn trưởng TĐ3ND phải nhanh nhẹn trả lời.
-Trình đích thân đúng như vậy, tôi không dám báo cáo sai với đích thân đâu. Lúc đó ông mới tin, ông nhảy lên nói trong mừng rỡ:
-Thằng 3 nó rửa mặt cho tôi rồi. thằng 3 nó rửa mặt cho cai Hùng rồi.
Ngay lúc đó TĐ5ND cũng báo cáo thu một súng phòng không, cùng một số súng cá nhân, sau khi thanh toán mục tiêu C xong, TĐ5ND tiếp tục di chuyển về hướng tây, đang đụng độ với địch quân cấp đại đội.
TĐ9ND, cho hai đại đội lục soát chung quanh khu vự đóng quân cũng tiêu diệt được 3 toán tiền thám, và tổ chuyên môn bắn sẻ. 
Sau trận đánh, bên phía Hoa kỳ đã tản thương và thay đổi đơn vị khác xong, bên phiá Trung Đoàn 2 Bộ Binh đụng độ nhẹ.
CĐ2ND
-Hy sinh 2 sĩ quan, 5 hạ sĩ quan và 11 binh sĩ.
-Bị thương 2 sĩ quan, 3 hạ sĩ quan và 16 binh sĩ
-bắt sống 2 tù binh
-Tịch thu 6 súng cộng đồng và trên 50 súng cá nhân
-Địch bỏ lại chiến trường gần 70 xác, trong đó có 4 cấp chỉ huy.
Và đúng là (thằng 3 đã rửa mặt cho ông cai Hùng), trong trận Lam Sơn 54 tại vùng hỏa tuyến mùa hè năm 1967.,.

Viết xong tháng 5 năm 2007
nhớ tới trận đánh 40 năm trước

Trong kỳ Đại Hội GĐMĐ kỳ thứ 32 tại Denver Colorado, tôi có hứa với một số anh em MĐ tôi sẽ viết một bài điểm danh Mũ Đỏ về tác giả Đội Đèn, nhưng chưa viết được thành thật xin lỗi, sẽ viết sau vậy! Xin chịu phạt nhẹ thôi.,.

>>>>>>>>>>>Trở về Trang chính<<<<<<<<<<<<<<< |Ve Nhaydu.com